Cố Mặc Ngôn cau mày, không muốn nói chuyện với Cố Gia Huy nữa, di chuyển xe lăn rời khỏi phòng bệnh.
Quay lại phòng bệnh của Tô Thư Nghi, cô còn đang ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào chiếc gối trắng trên giường bệnh, dường như vì vết thương trên người còn hơi đau nên đôi mày thanh tú của cô khẽ chau lại, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Cố Mặc Ngôn chợt cảm thấy trái tim mình co thắt lại.
“Nói với người trong công ty.
” Cố Mặc Ngôn nhỏ giọng dặn dò Dương Tùng Đức ở bên cạnh: “Mấy ngày nay tôi sẽ tạm thời không về công ty, có việc gì cứ họp qua video hoặc tới đây tìm tôi.
”
“Cậu Cố! ” Dương Tùng Đức ngây người, anh ta theo Cố Mặc Ngôn cũng được mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy anh “bỏ bê công việc” vì chuyện nào cả.
Nhưng Cố Mặc Ngôn lại không để ý tới anh ta, chỉ di chuyển xe lăn tới cạnh đầu giường Tô Thư Nghi, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô một cách vô cùng dịu dàng.
Tô Thư Nghi vốn đang chìm trong giấc mơ, đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay đang chậm rãi vuốt ve mặt mình.
Bàn tay ấy rất quen thuộc, cô khẽ nhíu mày, mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt cực kì đẹp trai đang ngồi bên cạnh giường bệnh.
Cô ngẩn ra, định ngồi bật dậy: “Cố Mặc Ngôn?”
Nhưng anh lại đè vai cô xuống: “Em đừng nhúc nhích, nằm là được rồi.
”
Tô Thư Nghi gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống giường.
“Em cảm thấy thế nào?” Cố Mặc Ngôn hỏi, dù anh đã cố giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhưng vẫn để lộ vẻ tức giận.
Tuy Tô Thư Nghi không thể nhìn rõ, nhưng cô cũng loáng thoáng cảm giác được có gì đó sai sai, bèn cau mày: “Cố Mặc Ngôn, anh đang tức giận hả?”
Cố Mặc Ngôn im lặng.
Tức giận?
Nói đúng hơn thì có lẽ là sợ hãi.
Lúc ở nước M, khi biết tin trong nhà xảy ra hoả hoạn, nỗi sợ hãi ấy đã chợt lóe lên trong lòng anh.
Như cái lần mười năm trước!
Nhưng anh không muốn nói những điều này với Tô Thư Nghi, anh chỉ nắm chặt cổ tay cô, nhìn những vết bỏng trên lưng cô, vẻ đau lòng thoáng qua nơi đáy mắt.
“Vừa rồi Cố Gia Huy nói với anh là lúc xảy ra hoả hoạn, em đã quay lại phòng lấy đồ đúng không?” Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghi mà hỏi một câu hỏi khác.
Tô Thư Nghi ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ ra gì đó.
“Đúng vậy, em quay lại lấy cái này.
” Mắt cô đang rất mờ, cô vụng về lấy sợi dây chuyền trên cổ xuống: “Anh lo cho sợi dây chuyền này lắm phải không?”
Cảm giác mát lạnh truyền tới từ lòng bàn tay, Cố Mặc Ngôn sửng sốt, cúi đầu xuống mới thấy trong lòng bàn tay mình là sợi dây chuyền pha lê kia.
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong đáy mắt, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghi, hỏi với giọng điệu khó lường: “Em quay lại phòng để lấy sợi dây chuyền này?”
Vì mắt bị mờ nên Tô Thư Nghi không nhìn thấy vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn lúc này, chỉ thành thật đáp: “Ừm, em nghĩ anh chắc chắn sẽ lo lắng cho sợi dây chuyền này.
”
Cố Mặc Ngôn siết chặt sợi dây chuyền trong tay, không thể nói nên lời.
Dù thế nào anh cũng không ngờ thứ mà Tô Thư Nghi đã liều mạng quay lại lấy lại là sợi dây chuyền này!
Cảm giác được sự im lặng trong phòng bệnh, Tô Thư Nghi cau mày, lo lắng vội hỏi: “Cố Mặc Ngôn, sao anh không nói gì thế, sợi dây chuyền bị sao hả? Chẳng lẽ nó bị hỏng trong đám cháy rồi à?”
Nói xong, cô vội vàng cúi đầu nhìn sợi dây chuyền, nhưng vì mắt quá mờ nên cô không thể nhìn thấy rõ sợi dây chuyền nhỏ.
“Mẹ nó, Tô Thư Nghi, em bị điên rồi phải không?”
Khi cô đang nheo mắt muốn nhìn rõ sợi dây chuyền kia, bên tai đột nhiên vang lên tiếng quát giận dữ của Cố Mặc Ngôn.
Tô Thư Nghi lập tức sững sờ.
Quen nhau đã lâu nhưng cô chưa từng nghe Cố Mặc Ngôn văng tục bao giờ, càng chưa từng nghe thấy anh nói với giọng điệu kích động như vậy.
Cô nhíu mày: “Cố Mặc Ngôn, sao anh! ”
Nhưng cô còn chưa nói hết, Cố Mặc Ngôn đã quát thẳng vào mặt cô: “Chỉ vì một sợi dây chuyền mà em đã quay lại phòng? Em có biết lần này nhờ em may mắn, chứ nếu xui xẻo một chút thì có thể em đã chết rồi không!”
Lúc này Cố Mặc Ngôn thật sự tức giận.
Người phụ nữ ngu xuẩn Tô Thư Nghi này lại vì một sợi dây chuyền mà không thèm để ý tới tính mạng của mình ư?
Phải, sợi dây chuyền này rất quan trọng với anh, bởi vì nó là thứ duy nhất mà người kia để lại cho anh.
Nhưng dù một sợi dây chuyền có quan trọng đến đâu thì sao có thể đánh đồng với Tô Thư Nghi được!
Từ khi biết nhà xảy ra hoả hoạn đến giờ anh chỉ lo lắng cho Tô Thư Nghi, thậm chí còn quên mất sự tồn tại của sợi dây chuyền này.
Nhưng bây giờ Tô Thư Nghi lại nói với anh rằng chính vì sợi dây chuyền này nên cô mới làm mình rơi vào nguy hiểm, mới bị thương nhiều như vậy!
Như vậy bảo sao anh không tức giận cho được!
Giọng điệu của Cố Mặc Ngôn rất hung dữ, hoàn toàn khác biệt với vẻ chững chạc và nho nhã ngày thường.
Vì đôi mắt nên Tô Thư Nghi không nhìn thấy rõ nỗi lo lắng và sợ hãi nơi đáy mắt Cố Mặc Ngôn, bởi vậy những lời quát này vào tai cô chỉ còn cảm giác trách cứ.
Cô không thể ngờ rằng cô đã cố gắng hết sức để bảo vệ sợi dây chuyền này, kết quả cuối cùng lại bị trách cứ?
Giờ phút này, nỗi sợ hãi mà cô đã cố kìm nén trong trong đám cháy trước đó kéo theo sự tủi thân làm mũi cô cay cay, mắt không cầm được mà đỏ lên.
Điều này khiến đôi mắt đã đau càng thêm đau, cô chỉ có thể cúi đầu dụi mắt.
Lúc này Cố Mặc Ngôn đang tức giận, thậm chí không chú ý đến sự khác thường của Tô Thư Nghi.
Anh chỉ nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, mép dây chuyền vướng làm lòng bàn tay đau khiến anh tức giận cúi đầu.
Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua, khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, điều anh cảm nhận được không còn là áy náy và bất đắc dĩ nữa mà là phẫn nộ.
Tất cả là do sợi dây chuyền này nên Tô Thư Nghi mới bị thương, mới gặp nguy hiểm.
Nếu nó vẫn còn tồn tại, có phải cũng có nghĩa là lần sau xảy ra chuyện tương tự, người phụ nữ ngốc Tô Thư Nghi này vẫn sẽ có quyết định ngu xuẩn và nguy hiểm tương tự không?
Cố Mặc Ngôn biết ý nghĩ của mình lúc này là cực kì không lý trí, so với con người bình tĩnh thường ngày quả thật như hai người khác nhau, nhưng bản thân anh không kìm được phải suy nghĩ như vậy.
Nhìn Tô Thư Nghi với sắc mặt trắng bệch, toàn thân chi chít vết bỏng trước mặt mình, một ngọn lửa giận chợt bùng lên trong lòng, anh đột nhiên giơ tay lên ném sợi dây chuyền trong tay ra ngoài.
Xoảng!
Một tiếng giòn giã vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, Tô Thư Nghi đang cúi đầu dụi mắt lập tức ngẩng đầu lên.
Mặc dù không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng tiếng động vừa rồi vẫn khiến cô có linh cảm xấu.
“Cố Mặc Ngôn, anh đã làm gì vậy?”
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, ngọn lửa giận ở sâu trong đôi mắt đen láy vẫn chưa tắt, anh lạnh lùng đáp: “Anh đập vỡ sợi dây chuyền rồi.
”
“Gì cơ? Anh điên rồi phải không!” Tô Thư Nghi như sụp đổ, tức khắc ngồi bật dậy, cô không nhìn thấy mảnh vỡ của dây chuyền, chỉ có thể túm lấy tay Cố Mặc Ngôn, muốn tìm vị trí của sợi dây chuyền: “Anh đập sợi dây chuyền thật à? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế? Đó là sợi dây chuyền mà bạn gái cũ của anh đã để lại đấy!”