Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ


Cố Gia Huy không biết mình bị làm sao nữa.

Vừa nghĩ tới Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn là vợ chồng hợp pháp, trong lòng anh ta như có một đám lửa đang cháy phừng phực, làm thế nào cũng không dập tắt được.
“Sao nào, có phải cô hối hận rồi không? Tôi cũng là người nhà họ Cố, hơn nữa tốt xấu gì tôi cũng khỏe mạnh hơn tên tàn phế Cố Mặc Ngôn kia.” Dưới sự kích thích của ngọn lửa tà ác kia, anh ta chỉ một lòng muốn sỉ nhục Cố Mặc Ngôn: “Ba tôi nói, sau khi Cố Mặc Ngôn bị tai nạn xe cộ vào mười năm trước, chú ta không chỉ bị tàn tật ở chân mà ở chuyện kia cũng tàn phế luôn.

Tô Thư Nghi cô đúng là nhìn thoáng quá đấy, đàn ông bị như vậy mà cô cũng không thèm để tâm.

Có phải chỉ cần có tiền thì cho dù là thủ tiết…”
“Cố Gia Huy, mẹ kiếp anh câm miệng cho tôi!” Tô Thư Nghi hét lên.
Chính cô cũng không biết tại sao nữa, lúc Cố Gia Huy nhục mạ mình, cô vẫn có thể cư xử bình bĩnh, nhưng khi Cố Gia Huy xúc phạm Cố Mặc Ngôn, cô chỉ cảm thấy tức giận khôn tả!
Vừa nghĩ tới Cố Mặc Ngôn, nghĩ đến người đàn ông hoàn hảo kia và dáng vẻ cô đơn vô tình lộ ra mỗi khi anh ngồi trên xe lăn, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy Cố Gia Huy trước mặt vô cùng đáng ghét!
Có lẽ chính vì nghĩ rằng mình có một gia đình như vậy nên Cố Mặc Ngôn mới không thể không che giấu hào quang sáng chói của bản thân, giả vờ tàn tật suốt mười năm trời.
Cố Gia Huy không ngờ Tô Thư Nghi lại đột nhiên kích động như vậy, anh ta bỗng sững người.
Ngay lúc anh ta dừng lại, Tô Thư Nghi đã không muốn nhìn anh ta nữa.
“Cố Gia Huy.” Cô lạnh lùng lên tiếng: “Tôi biết trong lòng anh không thoải mái, ban đầu tưởng tôi với Cố Mặc Ngôn có quan hệ không đàng hoàng, nhưng cuối cùng chúng tôi lại chính là vợ chồng hợp pháp.

Có điều, chuyện vợ chồng giữa tôi và Cố Mặc Ngôn không cần anh quan tâm.

Chuyện kia của anh ấy có được hay không, tôi mới là người biết rõ hơn anh!”
Sau khi nói xong những lời này, cô không muốn nhìn Cố Gia Huy thêm nữa, dứt khoát rời khỏi phòng làm việc của anh ta, đóng sầm cửa lại.
Sau khi Tô Thư Nghi rời đi, một mình Cố Gia Huy ở lại phòng làm việc.

Anh ta cứ như người mất hồn, ngơ ngác đứng đó.
Mãi đến khi điện thoại của anh ta đột ngột vang lên, Cố Gia Huy mới chợt tỉnh táo lại.
Cầm điện thoại lên, nhìn thấy “cô Lâm” trên màn hình, anh ta bỗng cảm thấy bực bội.
“Alo.” Cố Gia Huy nhận máy, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”
“Gia Huy.” Giọng nói ngọt ngào của Lâm Bảo Châu vang lên trong điện thoại: “Anh bận lắm sao?”
“Vẫn ổn, em có chuyện gì?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì.” Trong giọng nói của Lâm Bảo Châu thêm vẻ tủi thân: “Chỉ là, chuyện kết hôn của chúng ta đã quyết định xong hết rồi nhưng em vẫn chưa ra mắt ông nội của anh… Dù sao ông ấy mới là chủ gia đình, có phải em nên gặp mặt ông ấy không?”
Cố Gia Huy đang định mất kiên nhẫn bảo “nói sau đi”, nhưng anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt thoáng động.
“Em nói đúng.” Anh ta điều chỉnh lại giọng nói: “Không chỉ ông nội anh, còn có chú thím của anh và những thành viên khác trong nhà họ Cố nữa, em đều nên gặp một lần.”
“Thật sao?” Giọng điệu của Lâm Bảo Châu có thêm chút vui mừng: “Vậy khi nào sẽ gặp ạ?”
“Mấy ngày nữa luôn đi.” Khóe môi Cố Gia Huy nhếch lên nở nụ cười lạnh băng: “Anh sẽ sắp xếp một bữa tiệc gia đình, mời tất cả mọi người, chính thức giới thiệu em.”

Vừa đến sáu giờ, Tô Thư Nghi đã nóng lòng rời khỏi văn phòng.
Lúc cô đứng dậy liền có không ít người đang thầm thì bàn tán gì đó, những ánh mắt khinh bỉ không ngừng lướt về phía cô.
Trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy khó chịu.
Khí chịu với Cố Gia Huy và cả những người thích nói chuyện xuyên tạc này.

Bây giờ bệnh tình của mẹ đã ổn định, có phải cô nên đổi công việc này rồi không.
Dọc đường Tô Thư Nghi cứ suy nghĩ miên man mãi.

Về đến nhà mới phát hiện Cố Mặc Ngôn đã ở nhà rồi, hơn nữa anh còn không ngồi trên xe lăn mà đang đứng trong phòng khách.
“Em về rồi à?” Cố Mặc Ngôn thản nhiên nói.
Tô Thư Nghi nhìn quanh trong nhà, vừa thay dép lê vừa hỏi: “Má Trương và chú Vương vẫn chưa về à?”
“Ừ.

Anh cho bọn họ nghỉ dài hạn.”
“Vậy em đi nấu cơm cho anh.” Tô Thư Nghi đi vào phòng bếp: “Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Hôm nay Tô Thư Nghi thật sự rất mệt, nếu chỉ có một mình cô, chắc chắn cô sẽ rang cơm rồi ăn tạm.

Nhưng trong tâm trí cô vẫn nhớ chuyện nấu cơm trả nợ cho Cố Mặc Ngôn, cho nên không dám làm qua loa.

Vẫn lựa chọn nấu món chính là thịt bò sốt cay.
Lúc thái đồ ăn, cô nghĩ đến những chuyện phiền lòng trong tòa soạn nên có hơi lơ đễnh, ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói.
“A…”
Cô hét lên một tiếng rồi vội rụt tay lại, lúc này mới phát hiện mình bất cẩn cắt trúng ngón tay.
“Sao vậy?” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn nhanh chóng vang lên ở sau lưng.

Tô Thư Nghi vừa quay đầu đã thấy anh bước vào phòng bếp.
“Không sao.” Tô Thư Nghi gắng gượng nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Chỉ bất cẩn làm đứt tay thôi, dán băng cá nhân vào là được.”
Vết thương của cô thật sự rất nhỏ, chỉ là một vết đứt rất nông, máu chảy cũng không nhiều.
“Anh xem thử nào.” Nhưng Cố Mặc Ngôn cứ như không nghe thấy lời nói của Tô Thư Nghi.

Anh nắm lấy tay cô, cẩn thận kiểm tra, dáng vẻ nghiêm túc khiến Tô Thư Nghi hơi ngượng ngùng.
“Không sao đâu.” Cô nói khẽ: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, em tự xử lý… A, Cố Mặc Ngôn, anh đang làm gì vậy?”
Cố Mặc Ngôn hoàn toàn không để ý tới lời nói của Tô Thư Nghi, anh nhanh chóng ngậm ngón tay của cô vào miệng.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp và ướt át, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy giống như có một dòng điện truyền đến từ đầu ngón tay, cảm giác tê dại lập tức lan ra khắp cả cơ thể.
Cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, hoàn toàn không dám nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Cố Mặc Ngôn.

Chỉ có thể mở to mắt, hoảng sợ nói: “Cố Mặc Ngôn, thật, thật sự không cần…”
Cô căng thẳng đến nỗi lời nói cũng không lưu loát.

Lúc này Cố Mặc Ngôn mới chậm rãi buông tay cô ra, nhìn xuống khuôn mặt giống như quả táo của cô.
Anh cười khẽ: “Em đợi một chút, anh đi lấy băng cá nhân.”
Nói xong, anh rời khỏi phòng bếp.
Cố Mặc Ngôn đi rồi, Tô Thư Nghi mới cảm thấy mình có thể thở được, cô vội vàng há miệng hít sâu một hơi.
Cố Mặc Ngôn nhanh chóng quay lại, xé băng cá nhân ra rồi cẩn thận dán lên cho Tô Thư Nghi.

Trong đôi mắt đen láy lộ vẻ nghiêm túc, như thể trước mặt anh không phải một ngón tay bị thương mà là bảo vật vô cùng quý giá.
“Được rồi.” Sau khi dán đăng cá nhân xong, Cố Mặc Ngôn nhìn thoáng qua phòng bếp, cau mày: “Hôm nay em đừng nấu cơm nữa, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài.”
Bây giờ suy nghĩ của Tô Thư Nghi đã bốc hơi từ lâu, Cố Mặc Ngôn nói gì cô cũng chỉ gật đầu.
Hai người cùng đi đến phòng khách, Cố Mặc Ngôn mở trang web giao đồ ăn, cau mày hỏi: “Em muốn ăn gì?”
“Em ăn gì cũng được.”
Cố Mặc Ngôn gật đầu, tiện tay ấn mấy cái lên laptop.
Lúc này, điện thoại của Cố Mặc Ngôn đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Cố Mặc Ngôn không ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: “Ai gọi đấy?”
Tô Thư Nghi liếc qua: “Là trợ lý đặc biệt Dương Tùng Đức.”
“Bấm loa ngoài giúp anh.”
Tô Thư Nghi ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, chẳng bao lâu sau, giọng nói của Dương Tùng Đức đã vang lên từ điện thoại.
“Cậu Cố.” Không hiểu sao giọng nói của Dương Tùng Đức lại có chút kích động.
“Nói đi.”
“Đã tìm ra một chút manh mối về cô gái năm đó rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui