Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ


Tô Thư Nghi đã nhìn thấy dây chuyền này rất nhiều lần rồi.

Lần nào Cố Mặc Ngôn cũng đều cầm nó trong tay như bảo vệ châu báu vậy, thần thần nhìn sợi dây chuyền này như mất đi linh hồn.
Lời tới bên miệng Tô Thư Nghi đột nhiên nuốt trở lại, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Mặc Ngôn.
Dưới ánh trăng, lúc này sắc mặt của Cố Mặc Ngôn với anh lúc bình thường như hai người khác nhau.
Mang theo đôi chút vừa hoài niệm vừa quyến luyến, còn xen lẫn với cảm xúc dường như là tiếc nuối và bất lực.
Không biết vì sao, lồng ngực của Tô Thư Nghi như có một con nhím đang lăn lộn, cảm xúc ngổn ngang hết cả.
Lúc này có vẻ Cố Mặc Ngôn đã nhận ra Tô Thư Nghi tới gần, bèn ngoảnh đầu lại.
“Em tắm xong rồi à?” Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của anh đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, dây chuyền cũng đặt vào trong lòng bàn tay.
“Ừm.” Tô Thư Nghi dùng tốc độ nhanh nhất để bản thân bình tĩnh lại: “Anh đi tắm đi.”
“Được.”
Cố Mặc Ngôn đáp, sau đó đi về phòng.
Anh cũng không vội đi tới phòng tắm ngay mà lại tới bàn sách ở bên cạnh, cẩn thật đặt dây chuyền vào ngăn kéo đầu tiên, sau đó mới cầm khăn tắm đi vào phòng tắm.
Tô Thư Nghi ở lại trong phòng, nghe thấy phòng tắm vang lên tiếng tí tách, ánh mắt lại không kìm được mà dừng lại trên bàn sách.
Cô không kìm được mà thấy hơi tò mò.
Rốt cuộc dây chuyền kia từ đâu ra? Vì sao mỗi lần lúc Cố Mặc Ngôn nhìn dây chuyền đó, biểu cảm đều bi thương như vậy?
Tô Thư Nghi cũng không biết mình đang bị làm sao nữa, trước giờ cô không phải là người hay tò mò, nhưng vào lúc này chỉ cảm thấy có một bàn tay không nhìn thấy ở sau lưng đẩy cô một cái, khiến cô không nhịn được bước mà từng bước về phía bàn sách.
Chỉ nhìn một cái thôi...
Chắc là...!không sao đâu nhỉ?
Sau khi Tô Thư Nghi xác nhận rằng Cố Mặc Ngôn vẫn còn tắm ở bên trong, mới nín thở nhẹ chân nhẹ tay mở ngăn kéo của Cố Mặc Ngôn ra.
Cô cũng không biết mình làm sao nữa, chỉ cảm thấy dây chuyền kia như cái gai trong tim mình vậy, khiến cô vô cùng để ý.
Cho dù ban đầu lúc ở bên Cố Gia Huy, cô cũng chưa bao giờ có cảm nhận như vậy.
Ngăn kéo không khóa, được mở ra rất nhanh, Tô Thư Nghi nhìn thấy bên trong đặt mấy xấp tài liệu, bên trên tài liệu có mấy bức ảnh, còn có dây chuyền kia nữa.
Tô Thư Nghi lấy dây chuyền ra trước, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay.
Là một mặt dây chuyền rất đẹp, làm bằng pha lê, tuy rằng không xa hoa như kim cương, nhưng lại mang khí chất đơn thuần trong sáng, từ kỹ thuật có thể nhìn ra được, chắc cũng không hề rẻ.

Tô Thư Nghi lật dây chuyền lại, lúc nhìn thấy đằng sau thì đột nhiên sững sờ.
Mặt chính của dây chuyền này được khắc hình trái tim, nhưng đằng sau lại khắc một chữ rất nhỏ.
Nhưng khác với sự sự điêu khắc tỉ mỉ của sợi dây chuyền, chữ này hiển nhiên là được một người ngoài ngành khắc lên, trông hơi nguệch ngoạc, nhưng vẫn rất dễ nhận ra được, là một chữ “Uyển”.
Uyển...
Bên tai Tô Thư Nghi đột nhiên vang lên lời ông cụ Cố lúc tìm mình...
“Đã mười năm rồi, từ sau khi Thu Uyển chết, ông tưởng rằng thẳng nhóc Cố Mặc Ngôn sẽ không thích người phụ nữ nào nữa.”
Lẽ nào sợi dây chuyền này chính là của người phụ nữ tên Thu Uyển kia sao?
Rốt cuộc cô ấy là ai? Là bạn gái cũ của Cố Mặc Ngôn sao? Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?
Bị lòng tò mò xui khiến, Tô Thư Nghi không nhịn được mà lấy cả tấm ảnh trong ngăn kéo ra.
Ngay lúc nhìn thấy bức ảnh kia, cô không khỏi sững sờ một lần nữa.
Trong bức ảnh có một đôi nam nữ, tuổi đều rất trẻ, nhìn trông chỉ khoảng 18 tuổi.
Tô Thư Nghi nhanh chóng nhận ra chàng trai kia, là Cố Mặc Ngôn.
Nhưng không phải là Cố Mặc Ngôn thành thục điềm tĩnh như bây giờ, mà là Cố Mặc Ngôn rất trẻ, mặt mày đẹp như hiện tại, nhưng lại có thêm sự non nớt và kiêu ngạo hào nhoáng.
Nếu như Cố Mặc Ngôn bây giờ là một chén trà trầm nhưng thơm thì Cố Mặc Ngôn năm đó chắc chắn là một ly rượu mạnh, mãnh liệt phô trương, nhưng lại rất đẹp, vừa nhìn đã khiến người ta phải say.
Nhưng điều khiến Tô Thư Nghi chú ý vẫn là cô gái trong bức ảnh.
Là một cô gái rất đẹp, đẹp đến mức Tô Thư Nghi cùng là phụ nữ mà cũng không khỏi ngây dại.
Cô vẫn luôn cảm thấy Lâm Bảo Châu đã đẹp lắm rồi, nhưng Lâm Bảo Châu so với cô gái trong bức ảnh này đúng là lấy đóa hoa cẩm chướng so sánh với hoa hồng, rốt cuộc vẫn thiếu chút hương.
Cô gái đẹp như vậy...!chẳng lẽ là Thu Uyển sao? Chủ nhân của chiếc dây chuyền này ư?
Đột nhiên trong lòng Tô Thư Nghi bỗng thấy hơi khó chịu.
Cảm giác đó rất giống lúc còn học tiểu học, đột nhiên Lâm Kim Minh có lương tâm, chuyển cô sang học ở trường học tư lập.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Bảo Châu, nhìn cô ta mặc một chiếc váy lolita xinh đẹp, mà cô lại mặc quần áo của cậu con trai nhà người khác mặc thừa để lại cho, lúng túng bất an đứng ở bên cạnh cô ta.
Tô Thư Nghi sững sờ tới thất thần, thậm chí không nhận ra tiếng nước chảy trong phòng tắm bên cạnh đã biến mất.
Tới tận khi giọng nói lạnh lùng loáng thoáng thêm cả phẫn nộ vang lên bên tai cô...
“Tô Thư Nghi, em đang làm gì vậy!”
Tô Thư Nghi như bị dội nước lạnh vào đầu, lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng dậy, liền nhìn thấy không biết Cố Mặc Ngôn đã ra khỏi phòng tắm từ khi nào, mặc đồ ngủ, tóc vẫn còn nhỏ nước, đôi mắt đen láy đang lạnh lùng nhìn cô.
Tô Thư Nghi lập tức hoảng loạn, có cảm giác như ăn trộm bị bắt gặp vậy, thậm chí sợi dây chuyền kia vẫn còn ở trong lòng bàn tay cô: “Cố Mặc Ngôn em, em chỉ...!A!”
Cô hoảng loạn muốn giải thích, đồng thời cũng vội vàng muốn đặt dây chuyền trong tay trở về, nhưng động tác của cô quá căng thẳng, sợi dây chuyền liền rơi thẳng xuống.
Sắc mặt Tô Thư Nghi lập tức càng trắng bệch hơn!
Đây là dây chuyền pha lê đây! Rơi xuống đất là sẽ bị vỡ!
Cô vội vàng khom người xuống đỡ, thậm chí còn không ngại động tới cái tay đang bị thương của mình, vết thương đau đớn do bị kéo ra, cô cũng hoàn toàn không quan tâm đến.
Nhưng không ngờ rằng, động tác của Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh lại càng nhanh hơn.
Cơ thể anh khom xuống, bước nhanh tới, cuối cùng cũng đỡ được chiếc dây chuyền trong tay một cách vững vàng trước khi nó rơi xuống đất.
Tay của Tô Thư Nghi cũng cứ thế mà vồ hụt, nhưng khi thấy sợi dây chuyền kia không sao, cô vẫn không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa thở phào xong, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn vang lên trên đỉnh đầu cô...
“Tô Thư Nghi, em có thể giải thích rốt cuộc em đang làm gì không.”
Trong lòng cô giật thót, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tay Cố Mặc Ngôn nắm dây chuyền, đang lạnh lùng nhìn cô.
Ngay khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đen láy của anh, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị cái búa đập mạnh một cái, rất đau.
Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Cố Mặc Ngôn sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Cho dù là trước đây khi mới quen biết, tuy rằng Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt với mình, nhưng cũng tuyệt đối không có ánh mắt như thế này...
Lạnh lẽo không hề có chút độ ấm nào, thậm chí còn có chút chán ghét.
Bờ môi Tô Thư Nghi run rẩy, cuối cùng nói khẽ: “Xin lỗi, tại em thấy anh luôn thất thần nhìn sợi dây chuyền này nên không nhịn được lòng được mà hơi tò mò...”
Giọng nói của cô càng ngày càng khẽ, tới cuối cùng gần như không nghe thấy gì nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui