Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Editor: Trịnh Phương.

Phản ứng đầu tiên của An Cửu chính là ngăn Phó Cảnh Hi ở phía sau, một bộ gà mẹ bảo vệ gà con: "Không liên quan tới anh ấy!"

Phó Thần Thương nhàn nhạt hỏi: "Hả? Nói như vậy, là cô chủ động quyến rũ cậu ta?"

"Đúng thì sao? Dù sao tôi không thương anh, anh cũng không thích tôi, chúng ta mạnh ai nấy chơi! Anh quản tôi ở chung một chỗ với ai!"

"Dù sao...... Cô không thương tôi?" Phó Thần Thương nhìn cô, nói rất nhẹ, lại như dùng nghìn cân đè lên não cô, hận không đè nát tất cả bộ não.

An Cửu có chút chột dạ, che giấu ưỡn ngực ngực: "Dĩ nhiên! Tôi…"

Cô cảm thấy ban đầu mình nhất định là đứt gân não nên mới thổ lộ với Phó Thần Thương, khiến mình rơi vào tình cảnh bị động, dù sao trên sinh lý cô cũng không phải là đàn ông, lật lọng gì gì đó đều không có áp lực. Lại nói, Phó Thần Thươngđường đường là một ông lớn cũng có thể nuốt lời, tại sao cô lại không thể.

Mắt thấy Phó Thần Thương từng bước mộ tiến tới gần mình, gần, càng gần......

An Cửu rốt cuộc không có tiền đồ lui về phía sau.

Mà bộ dáng núp ở sau lưng Phó Cảnh Hi tìm kiếm sự che chở của cô hoàn toàn chọc giận anh, lửa giận ở đáy mắt phá lớp băng, tàn sát bừa bãi.

"Nếu không thương, tại sao không tiếc tự làm bẩn mình, cũng muốn cắt đứt quan hệ với tôi?"

"Đương… Đương nhiên là bởi vì không thương mới chịu cắt đứt quan hệ với anh!" An Cửu có chút không thể lý giải logic của anh.

"Thật sao? Không thương vì sao phải trốn tránh tôi, cô có thể giống như chính cô nói, chiếm cứ vị trí Phó phu nhân, dị ứng chết tôi. Cô ở đây sợ hãi cái gì?" Phó Thần Thương lặp lại lời của cô, thậm chí bắt chước giọng điệu phách lối của cô.

Cô ở đây sợ hãi cái gì? Những lời này, Phó Thần Thương là nhìn Phó Cảnh Hi mà nói.

Sắc mặt Phó Cảnh Hi có chút tái nhợt.

Trong lòng An Cửu lại nhấc lên sóng lớn ngập trời, sóng thứ nhất là đến từ câu hỏi cuối cùng kia, sóng sau cao hơn sóng trước chính là...... Tại sao anh ta biết mình nói gì với Cảnh Hi! Còn học giống như đúc!!!

Phó Cảnh Hi nhắm hai mắt lại, tròng mắt liếc nhìn An Cửu, đưa tay che lỗ tai cô lại.

"Chú hai, cháu buông tha, chú buông cô ấy đi." Phó Cảnh Hi nói.

Trong con ngươi của Phó Thần Thương rốt cuộc có khiếp sợ và kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là tức giận. Một người đàn ông, hy sinh lại thỏa hiệp lớn như thế, lại là vì vợ của mình, quả thực là đang đánh mặt của anh......

"Cháu buông tha quyền thừa kế, không cần liên luỵ tới cô ấy." Phó Cảnh Hi lặp lại, vẻ mặt kiên định, mang theo một tia khẩn thiết.

An Cửu đột nhiên bị che lỗ tai, không nghe thấy đối thoại của bọn họ, cảm giác nhất định là rất quan trọng, khó nén sốt ruột muốn gỡ tay Phó Cảnh Hi ra, mắt thấy tay trái của Phó Cảnh Hi sẽ bị cô gỡ xuống, rốt cuộc có thể nghe được, một giây kế tiếp, lại một bàn tay khác chặn lại, là Phó Thần Thương.

"Này! Hai người các anh! Thật là quá đáng! Các người là cùng miệt thị chỉ số thông minh của tôi! Lặng lẽ nói trước mặt tôi là có ý gì!"

An Cửu giận đến hô to.

Hai người, ăn ý một người chặn, một người không chút cử động.

Phó Cảnh Hi tiếp tục mở miệng: "Chú cũng có người muốn bảo vệ, nên hiểu tâm tình muốn bảo vệ một người, chú vì cô ấy mà có thể hy sinh bất luận kẻ nào, chỉ vì đi đỉnh cao quyền lực. Cháu chỉ muốn cô ấy tiếp tục cuộc sống không lo không nghĩ, cháu buông tha, chú đqạt được điều chú muốn, chúng ta cùng được đáp ứng nhu cầu."

Phó Thần Thương chỉ cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc có động lòng với đề nghị của cậu hay không.

"Thật là nhìn không ra, tình cảm của cậu đối với con nhóc này lại sâu như vậy. Quá ngây thơ, chỉ có đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người phụ nữ của mình."

Phó Thần Thương vừa âm hiểm thâm trầm nói, vừa sờ sờ đầu An Cửu, làm cho An Cửu kinh sợ anh có thể bẻ đầu mình xuống hay không.

"Vị trí cao không tránh khỏi lạnh lẽo, chúng ta đều hiểu, trong thế giới của chúng ta, cô ấy căn bản không thể nào sinh tồn."

Lần trước An Cửu bị bắt cóc, chính là minh chứng tốt nhất.

"Đó là bởi vì cô ấy quá nhỏ yếu, bởi vì cậu quá mức dung túng cô ấy tiếp tục mềm yếu!"

An Cửu thử rất nhiều lần đều vô dụng, ngôn ngữ môi gì đó, cô cũng không phải là thiên tài, căn bản một chữ đều nhìn không hiểu, vì vậy chỉ đành phải nhàm chán sờ sờ tay Phó Cảnh Hi, sờ rồi mõ mẫm tay Phó Thần Thương, phân tích một chút xem tay của thiếu niên cùng ông chú có chỗ nào khác nhau.

"Ai, vẫn là tay Cảnh Hi tương đối trơn mềm......"

Sắc mặt Phó Cảnh Hi đỏ lên, Phó Thần Thương phòng tới một ngọn lửa.

"Ách......"

Cô cũng không nghe thấy tiếng nói của mình, chỉ là nhìn phản ứng của hai người này, là không cẩn thận nói ra sao?

"Hai người rốt cuộc nói xong chưa? Nói thật, hai người thật là quá đáng, có lời gì không muốn tôi nghe thì có thể trốn tránh rồi nói sau, bộ dáng này của các người...... Ức hiếp người ta quá đáng!!!" An Cửu nói nhỏ nói nhỏ.

"M* k**p, tôi quả nhiên chính là vật hy sinh! Nhưng lại không phải vật hi sinh của anh và Tô Hội Lê, mà lại là vật hy sinh của anh với Cảnh Hi! Phó Thần Thương, anh, anh, cái tên cầm thú, chẳng lẽ người anh thật sự yêu là cháu ruột của anh......" An Cửu tiếp tục nói nhỏ nói nhỏ.

Phó Thần Thương: "......"

Phó Cảnh Hi: "......"

"Buông hay không?" Cuối cùng, Phó Cảnh Hi hỏi.

Cậu đang dùng lợi thế lớn nhất mà mình có thể sử dụng, mà Phó Thần Thương làm một thương nhân, anh nên hiểu có đáng giá hay không.

Khóe miệng Phó Thần Thương nhếch lên, tay buông lỗ tai An Cửu ra, trượt đến phần eo của cô, thô bạo bế cô lên, ném tới đầu vai giống như ném bao tải, tất cả lưu loát như mây bay nước chảy.

Đầu An Cửu hướng xuống, trong lòng chỉ có một ý tưởng, a, cuối cùng bọn họ cũng kết thúc yêu hận tình thù chàng chàng thiếp thiếp rồi sao?

Lần này kinh ngạc là Phó Cảnh Hi, Phó Thần Thương tỏ ý không đồng ý sao?

Đang lúc cậu tâm thần bất định, Phó Thần Thương nhìn cậu, cười như không cười: "Chỉ là một cái tượng gỗ, cậu cho rằng cậu có tư cách nói điều kiện với tôi? Cậu tin hay không, cho dù không có cậu, cũng sẽ có người khác?"

Mặc dù ở tuổi này, Tô Nhu đã không thể sinh, nhưng Phó Hoằng Văn bất cứ lúc nào cũng có thể có mấy đứa con riêng. Một đứa không nghe lời, cùng lắm thì lại sinh thêm một đứa.

Một mặt khó khăn nhất sâu trong nội tâm bị vạch trần ra ngoài, huyết sắc trên mặt của Phó Cảnh Hi mất hết, thân thể bởi vì tức giận mà không thể ức chế run rẩy.

An Cửu nhìn thấy mà sợ. Cô chưa bao giờ thấy cảm xúc của Phó Cảnh Hi phập phồng kịch liệt như vậy, mặc dù cô chỉ nghe được câu này của Phó Thần Thương, nhưng có thể xác định chính là Cảnh Hi nhất định bị bắt nạt, nhất định là cậu ấy nói chuyện giúp mình.

An Cửu lập tức liền nổi giận: "Phó Thần Thương! Anh đừng khinh người quá đáng! Tôi đã nói rồi, chuyện không liên quan tới anh ấy, quyến rũ cũng là tôi chủ động quyến rũ anh ấy, có gì anh cứ nhằm vào tôi là được!"

"Câm miệng!" Phó Thần Thương nặng nề vỗ một cái ở trên mông cô, khiêng cô đi ra khỏi nhà trọ.

-----

Nguyệt hắc phong cao (*).

(*) Nguyệt hắc phong cao (Đêm trăng gió lớn): Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).

Phó Thần Thương như vậy thật sự rất giống tên trộm dâm tặc nửa đêm đánh bất tỉnh con gái nhà lành.

"Tống An Cửu, hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, cho dù cô bị heo gặm, tôi cũng sẽ không ly hôn."

Sẽ không ly hôn, sẽ không ly hôn, sẽ không ly hôn!!!

Bốn chữ này vốn nên thâm tình biết bao, là câu nói bao hàm bao nhiêu ý tứ không chịu buông tha cùng tình yêu của đàn ông với phụ nữ! Nhưng khi được nói ra từ trong miệng Phó Thần Thương, thì đó chính là quỷ hút máu, bạo quân, biến thái!

"Dĩ nhiên, nếu như là cô gặm heo, cũng không ly hôn." Phó Thần Thương nghiêm trang bổ sung.

"Anh tên quỷ hút máu, bạo quân, biến thái phi nhân loại! Ai là heo! Cả nhà anh đều là heo!"

Phó Thần Thương cười.

An Cửu khóc. Lại lôi cả Cảnh Hi ra mắng chung.

An Cửu khó khăn giật giật ở trên bả vai Phó Thần Thương muốn đổi lại tư thế: "Bụng của tôi mỏng...... Anh không thể vác tôi dịu dàng hơn một chút sao? Lỡ như tôi mang thai ngoài ý muốn, liền có thể bị anh cho ném cho sảy thai!"

Sắc mặt của Phó Thần Thương giống như màn hình máy tính đặc hiệu, trong nháy mắt đen như đáy nồi, sau đó lại thật sự đặt cô xuống, đổi thành tư thế ôm công chúa, xong rồi lòng tựa như vẫn còn sợ hãi mà nhìn chòng chọc bụng của cô.

An Cửu bị anh nhìn chăm chú liền sợ hãi: "Nhìn cái gì vậy!"

Phó Thần Thương thu hồi tầm mắt. Lần trước là kỳ an toàn, hơn nữa là ở bên ngoài cơ thể, cho dù lần đầu tiên làm không quá nhanh cho nên manmg thai, cũng không thể. Lần mất khống chế nhất, đầu óc của anh cũng sẽ tự động cất giữ ba phần tỉnh táo.

An Cửu bị anh ôm vào trong ngực, dần dần, cảm thấy cả người mềm nhũn, tựa như nằm ở trong đám mây, không biết sao, khuôn mặt thối của Phó Thần Thương dưới ánh trăng thật giống như cũng biến thành nhu hòa tốt đẹp, xúc cảm giống như sắt thép thậm chí khiến cho cô cảm thấy rất có vị đàn ông, ngay cả sờ lồng ngực cứng chắc cũng rất thoải mái......

An Cửu nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác vậy mà thật sự lấy tay sờ lên.

Tròng mắt Phó Thần Thương liếc nhìn cô một cái, An Cửu đang bận dùng ngón tay viết chữ vẽ tranh trên ngực anh, cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn như trái đào cùng ánh nước mênh mông trong con ngươi khiến Phó Thần Thương hít vào một ngụm khí lạnh.

An Cửu có chút khổ não nhíu nhíu mày, ngay cả giọng nói cũng trở nên dính nhu mê người: "Ly nước kia của Cảnh Hi...... Giống như thả thứ kì quái gì vào......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui