Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Editor: miemei

Bắt đầu từ bốn giờ sáng, những tin nhắn xa lạ điên cuồng nhắn vào di động của cô, chuông điện thoại vang rồi tắt, tắt rồi lại vang, mãi không ngừng.

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, hộp thư của cô đầy đến mức gần như muốn nổ tung, di động cũng rung đến sắp hết pin.

Tất cả tin nhắn, cuộc gọi đều đến từ fan của người nào đó.

Rất rõ ràng, số điện thoại của An Cửu đã bị tiết lộ.

Vừa rồi đã trải qua khảo nghiệm tàn khốc nhất, đối mặt với loại thủ đoạn thấp kém này, An Cửu chỉ cười lạnh một tiếng, chỉnh sang chế độ im lặng, giở từng tin nhắn ra đọc coi như đang xem truyện cười, ngoài những câu mắng chửi não tàn thì là khiêu khích kể lại hạnh phúc mỹ mãn khi Tô Hội Lê và Phó Thần Thương bên nhau năm xưa, cùng với những tin tức gần đây hai người xông phá tầng tầng lớp lớp trở ngại để tu thành chánh quả, mục đích không gì khác chính là cảnh cáo cô – lớp cản trở không biết liêm sỉ cuối cùng này nên biết khó mà lui, trách bà vợ chính thức cô đây làm kẻ thứ ba chen chân vào!!!

Mặt của An Cửu phản chiếu ánh sáng chớp nháy của di động, lúc nhiều thấy tấm ảnh cuối cùng thì vẻ mặt chế giễu chợt biến đổi.

“Nhận rõ thân phận của mày đi!!!” Một câu nói, cảnh phối lại là hình ảnh Tống An Bình đeo ba lô đi học.

Thế mà lại dùng một đứa nhỏ để uy hiếp mình!

Trái tim vừa mới lẳng lặng bình tĩnh lại vì tức giận mà run rẩy dữ dội, cắn chặt ngón tay, chẳng mấy chốc đã cắn đến chảy máu.

Được lắm……

Đang rầu vì không có lý do quang minh chính đại để trở về đây.

Một tấm hình, đã đánh tan một chút nhân từ cuối cùng cô cất giữ.

-----

Thôi Khiêm Nhân đến nhanh hơn cô nghĩ nhiều. Hơn mười giờ tối ngày hôm đó đã đến chỗ ở của cô, hiển nhiên là cô vừa gọi điện cho ông cụ thì đã đặt chuyến bay gần nhất để qua bên này.

Vốn An Cửu nghĩ mình trở về là được rồi, nhưng ông cụ vẫn kiên trì bảo Thôi Khiêm Nhân đến đón, hiển nhiên là không tin mấy lời thoái thác của cô ở trong điện thoại, lo lắng cô thật sự đã xảy ra chuyện gì.

Thôi Nhân Khiêm phong trần mệt mỏi thậm chí có chút thở hổn hển đứng ngoài cửa, anh ta kêu một tiếng “Nhị thiếu phu nhân”, sau đó cẩn thận quan sát cô một hồi, dường như xác định cô bình yên vô sự xong rồi, tiếp đó chuyện đầu tiên làm là gọi điện cho ông cụ báo bình an.

Loại cảm giác được người ta quan tâm, lo lắng làm cho khoảng trời băng giá trong lòng cô như có một luồng ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào.

Sau khi gả vào, cô dè dặt cẩn thận, như bước trên băng mỏng, tính đến cả chuyện xấu nhất, thậm chí coi ông cụ như con Boss cuối cùng, lại không nghĩ đến cuối cùng ông ấy lại trở thành đồng đội mạnh nhất của mình, người gánh team đáng tin nhất.

“Nhị thiếu phu nhân, vé máy bay trở về đa đặt vào 9 giờ sáng ngày mai. Nếu bên này cô có vấn đề gì, tôi có thể sửa lại hành trình.” Thôi Khiêm Nhân mặt mày nghiêm túc, như đang báo cáo công tác với cấp trên.

“Không cần phải sửa. Vất vả rồi! Đừng đứng ở ngoài cửa nói chuyện nữa, mau vào đi!” An Cửu vội vàng đón anh ta vào trong.

Thôi Khiêm Nhân lại không nhúc nhích, lấy một túi đồ ăn màu sắc sặc sỡ trong hành lý ra đưa cho cô, tất cả đều là đặc sản quê nhà, “Đây là đồ chủ tịch cho cô ạ.”

An Cửu có chút ngẩn ngơ, “Cám ơn……”

Chắc chắn là nghe cô nói nhớ nhà trong điện thoại, cho nên mới đặc biệt bảo cấp dưới đem mấy thứ này đây.

“Tôi đã đặt sẵn khách sạn ở ngoài rồi, ở gần đây thôi, sáng mai sẽ qua đón cô.” Thôi Khiêm Nhân nói.

Thấy Thôi Khiêm Nhân thực sự không có ý muốn vào ngồi một chút, An Cửu cũng không miễn cường, để anh ta đi.

Trước khi đi, An Cửu chuẩn bị tạm biệt với Kiều Tang.

Kết quả, vừa đi đến trước cửa nhà Kiều Tang, cô nhóc kia đã tự đẩy cửa ra, trông dáng vẻ là vừa mới nghe thấy động tĩnh đã trốn sau cửa nghe lén rồi, lúc này đang thò đầu ra nhìn theo hướng Thôi Khiêm Nhân rời khỏi, “Đó không phải là Thôi Khiêm Nhân sao! Ô đệt, Tống An Cửu, con nhóc này, rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào thế! Lại là một người đàn ông mà mình mơ ước đã lâu……”

An Cửu đầu đầy vạch đen, “Còn có người đàn ông nào mà cậu không mơ ước không vậy?”

“Có chứ, Phó Hoa Sênh đó.”

“……”

“Chuyện gì thế? Vừa nãy hình như nghe anh ta nói cái gì mà chuyến bay 9 giờ sáng ngày mai……”

An Cửu nhún vai, “Đang muốn tìm cậu nói chuyện này đây. Ngày mai mình phải về nước rồi.”

“Hả? Về làm gì?” Kiều Tang đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, “Cậu…… cậu sẽ không phải có thật rồi đó chứ! Nếu không sao ông cụ lại cho Thôi Khiêm Nhân đích thân qua đón cậu về!”

An Cửu vỗ đầu cô ấy một cái, sau đó ném di động cho cô ấy xem, cô đã bật chế độ không làm phiền, lúc này tin nhắn, cuộc gọi đã không tới được nữa.

Kiều Tang khó hiểu cầm qua xem, sau đó bàn tay cầm di động bắt đầu run rẩy, tiếp đó cả người bắt đầu run lên.

An Cửu nhanh tay lẹ mắt giựt điện thoại về trước khi cô ấy đập nát nó.

Kiều Tang siết chặt hai nắm đấm, hồi lâu sau cười lạnh, “Bao nhiêu năm rồi, thật sự không hề tiến bộ một chút nào….. chỉ biết lợi dụng fan……”

An Cửu nhíu mày, theo ý này, Kiều Tang cũng từng bị cô ta chỉnh bằng thủ đoạn tương tự?

“Chẳng phải mình mượn cớ anh họ mình gặp Phó Thần Thương mấy lần đó sao, con hàng đó chơi không lại bình, liền xúi fan đến công kích mình! Nếu không phải cô ta…… Mình cũng sẽ không bỏ lỡ bộ phim đó……”

Đôi mắt Kiều Tang sáng rỡ, “Cho nên lần này cậu muốn về chấn chỉnh hậu cung, tuyên bố chủ quyền hả? Nên làm như vậy từ sớm rồi! Mình ủng hộ cậu! Mình đi làm thủ tục nghỉ học đây……”

An Cửu móc cổ áo của cô ấy lại, “Về đây! Cậu điên rồi à? Vì người phụ nữ đó, đáng sao?”

“Mình là vì cậu! Chứ như cậu làm sao đấu thắng cô ta được!”

“Lần này là chuyện của mình, mình hi vọng tự mình giải quyết! Muốn giúp mình, thì ở đây học tập đào tạo chuyên sâu cho tốt đi, mình còn trông cậy cậu giúp mình áp đảo danh tiếng của cô ta đấy. Mình biết bản thân mình không có tư chất đó, cho nên dựa hết vào cậu!”

Kiều Tang gật đầu liên tục, “Cậu đúng là không có tư chất đó!”

Xong rồi lại phiền não nói: “Mình vẫn không yên tâm!”

An Cửu cười, “Có gì mà không yên tâm chứ, mình chẳng qua chỉ muốn đi xác nhận một chuyện thôi. Một chuyện mà mình trốn tránh đã lâu……”

-----

Biệt thự thành đông.

“Sao đi Mỹ một chuyến mà trông có vẻ tâm trạng càng tệ hơn vậy?” Kha Lạc ngạc nhiên nhìn người đàn ông âm trầm ngồi trên sô pha nhà anh ta.

“Nên tốt sao?” Phó Thần Thương hỏi ngược lại.

Kha Lạc nhún vai, cái thằng này y như ăn phải thuốc súng vậy.

“Là người ngoài cuộc, em giúp anh phân tích một chút vậy.” Kha Lạc trầm ngâm, thấy Phó Thần Thương không phản đối, nhấp một ngụm rượu đỏ rồi bắt đầu nói, “Tâm trạng lúc trước anh quyết định đưa An Cửu đi, giống như đột nhiên phát hiện món đồ chơi cực kỳ cực kỳ quý giá, quý giá đến mức cho dù anh kiếm tiền cả đời này cũng có thể mua không nổi……”

Phó Thần Thương khẽ xì một tiếng, hiển nhiên đang chế nhạo cách anh ta so sánh với An Cửu, nhưng, tiếp đó anh lại cười không nổi nữa.

“Cho nên, anh quyết định trước khi vẫn chưa thích đến mức không còn thuốc cứu chữa thì tự tay đưa đi xa thật xa, không liếc nhìn thêm một cái nào nữa.”

Vẻ mặt của Phó Thần Thương rõ ràng cứng lại.

“Anh câm ghét, hoặc là sợ hãi cái thứ sẽ khiến người ta mất khống chế này, cho nên cố ý kiềm nén không đụng tới, nhưng……” Kha Lạc dừng một chút, lộ ra nụ cười mờ ám, “Trước khi đưa cô ấy đi du học, anh vẫn đụng vào cô ấy!”

Mấy ngày đó, vẻ mặt từ oán phu đột nhiên trở nên thỏa mãn vừa lòng của anh, anh ta cũng nhìn thấy tất cả.

“Ăn uống no đủ rồi, cho rằng chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi. Từ đây, anh đã phạm phải sai lầm chí mạng. Giống y như con gái ăn no rồi giảm béo vậy. Lúc đó thề son sắt, nhưng anh cho rằng sau khi anh đói rồi còn có thể giảm được hay sao?”

Mặt Phó Thần Thương không cảm xúc, dưới ánh đèn, đường nét sắc bén nhuốm màu ánh sáng lạnh, bàn tay cầm chiếc ly đế cao khẽ siết chặt lại.

“Nhưng, Phó Thần Thương cuối cùng vẫn là Phó Thần Thương, anh tùy ý làm bậy, bởi vì anh có tiền vốn này, cuối cùng vẫn dựa theo kế hoạch đưa cô ấy đi thật xa! Chỉ là……”

Kha Lạc dừng lại ngay đây triệt để chạm vào chỗ hiểm của Phó Thần Thương, Phó Thần Thương một hớp uống cạn rượu đỏ trong ly, cắt ngang lời nói của anh ta, nói: “Một lần cuối cùng.”

Một lần cuối cùng đi gặp cô ấy ư?

Kha Lạc cười khẽ, xem ra lần này chịu đả kích không nhỏ.

Cái gã này tự cho rằng nắm trong tay tất cả, thực ra sớm đã rối loạn, sơ hở trăm bề.

“Này, người phụ nữ của anh kìa……” Kha Lạc hất cằm chỉ vào ti vi.

Ánh mắt Phó Thần Thương lóe lên, ngước mắt lên nhìn, sau đó nhìn thấy Tô Hội Lê trong màn hình thì nhanh chóng tối lại.

Kha Lạc cười đến vui vẻ, “Anh nghĩ rằng em nói ai?”

“Kha Lạc!!!”

“Được rồi, được rồi, không trêu anh nữa!”

-----

Sân bay thành phố A.

Cái gọi là không gặp lại nữa, chẳng qua cũng chỉ là khoảng cách mười mấy tiếng đồng hồ bay thôi.

Ngủ một giấc trên máy bay tỉnh dậy, cô lại về đến đây rồi.

Xuống máy bay, Thôi Khiêm Nhân đi lấy hành lí, An Cửu đứng trước màn hình lớn của sân bay, ngước đầu lên nhìn.

Tô Hội Lê trên màn hình vừa đi thảm đỏ xong, đang được phóng viên phỏng vấn.

“Phoebe, sau khi rời khỏi Sở Thiên sẽ nhảy qua Tụ Tinh chứ? Là ý của anh Phó sao?”

“Chưa quyết định nữa, nếu có tin tức, đến lúc đó sẽ thông báo với mọi người.” Tô Hội Lê trả lời rất kín kẽ, nhưng tâm trạng tốt không hề che giấu đó hiển nhiên đã khẳng định câu nói của phóng viên.

“Chuyện của cô và anh Phó có phải đã được ông cụ Phó đồng ý rồi không?”

Tô Hội Lê lộ ra nụ cười ngượng ngùng, mỉm cười không nói, mặc cho người ta suy đoàn.

“Trên mạng có lời đòn nói ngày kết hôn đã cận kề rồi, có thật không? Lẽ nào là có con mới cưới?”

“Mọi người đừng nghe mấy lời đồn bậy, vẫn như vậy thôi, nếu có tin tức, đến lúc đó sẽ thông báo với mọi người.” Tô Hội Lê khéo léo đẩy đưa qua lại, trả lời mờ ám.

“Anh Phó thật sự không ngại chuyện của cô với tổng giám đốc Sở lúc trước sao?”

Bị hỏi đến đây, nét mặt của Tô Hội Lê kiên định mà nhẫn nhịn: “Thanh giả tự thanh, tôi tin anh ấy sẽ tin tưởng tôi.”

“Ý của cô có phải đã giải quyết hiểu lần với anh Phó rồi không? Trên mạng có một người tự xưng là người biết chuyện, kể ra chuyện giữa cô và anh Phó bị kẻ thứ ba chen chân vào, bây giờ trên mạng có rất nhiều người ủng hộ hai người, cô có gì muốn nói với họ không?”

“Cám ơn mọi người đã ủng hộ.”

……

“Nhị thiếu phu nhân.”

Thôi Khiêm Nhân kêu một tiếng khiến An Cửu hoàn hồn lại.

An Cửu lấy một cái kính mát to ở trong túi ra đeo lên, “Đưa tôi đến trung tâm triển lãm.”

Thôi Khiêm Nhân nhìn cảnh tượng chiếu trực tiếp trên màn hình, lúc này thiếu phu nhân muốn đến trung tâm triển lãm, e rằng…… không phải e rằng, mà rất rõ ràng là đi gây chuyện rồi!!!

Nhưng, chủ tịch đã dặn dò, chỉ cần là mệnh lệnh của cô ấy thì đều phải nghe theo, cho dù là đồng thời ở trước mặt Nhị thiếu phu nhân và Nhị thiếu gia, cũng nhất định phải nghe theo Nhị thiếu phu nhân trước.

Thôi Khiêm Nhân tổng hợp suy nghĩ một chút, dù sao bây giờ người phát lương cho anh ta vẫn là chủ tịch, thế là nghe theo đưa An Cửu đến trung tâm triển lãm.

Trung tâm triển lãm cách sân bay không xa, mấy phút đã tới nơi.

Lúc hai người đến, cuộc phỏng vấn với Tô Hội Lê vừa sắp kết thúc.

“Tình cảm 10 năm của tôi và Evan không bị xóa sạch dễ dàng như vậy đâu, tôi hi vọng, có một số người, tự giải quyết cho tốt.” Tô Hội Lê đưa ra lời kết cuối cùng.

Biết bao nhiêu phóng viên, nhiếp ảnh gia, bảo vệ, ai cũng không biết cô gái nhỏ nhắn kia làm thế nào xuyên qua đám người đi đến phía trước, câu kết của Tô Hội Lê vừa dứt, liền bị một bàn tay từ trong đám đông đưa ra tát một bạt tai thật mạnh, mặt lệch sang cả một bên, đầu tóc rối bời, chẳng mấy chốc chỗ bị đánh sưng lên thật to.

Đợi đến lúc tất cả mọi người đều phản ứng lại, An Cửu sớm đã lui đến khoảng cách an toàn, Thôi Khiêm Nhân vội vàng bảo vệ ở trước mặt.

“Cô là ai? Sao có thể đánh người lung tung như vậy chứ! Bảo vệ! Bảo vệ đâu!” Quản lý gào lên.

“Đây là ai vậy?”

“Chuyện gì, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Ở đâu ra người phụ nữ điên này vậy, dựa vào cái gì mà đánh người lung tung chứ! Mau báo cảnh sát!”

Tất cả phóng viên đều điên cuồng lên, chỉ có Thôi Khiêm Nhân cả người đầy sát khí, cách một khoảng không, không ai dám đến gần nửa bước, ở bên cạnh ông cụ gặp gió tanh mưa máu biết bai nhiêu năm nay, không thể nào ngày cả mấy phóng viên nho nhỏ cũng không trấn giữ được.

An Cửu đẩy kính mát màu đen che hết nửa gương mặt một cái, “Dựa vào tôi là vợ của Phó Thần Thương.”

Toàn bộ hiện trường im lặng, chỉ còn lại tiếng chụp ảnh tách tách.

“Kẻ thứ ba chính là kẻ thứ ba, mặc kệ cô là 10 năm hay là 20 năm, NHẬN, RÕ, THÂN PHẬN, CỦA, CÔ, ĐI.” An Cửu trả lại cho cô ta từng câu từng chữ.

Nghe đến đây, Tô Hội Lê ngay cả tội nghiệp cũng không vờ vịt được nữa, mặt đầy vẻ căm hận trừng cô.

An Cửu khoanh hai tay trước ngực, “Vốn đang bận việc học, không muốn so đo với mấy kẻ hề nhảy nhót không quan trọng. Chỉ là, một số người nào đó không biết tốt xấu, lại đê tiện đến mức dùng em trai mới bốn tuổi của tôi uy hiếp tôi ly hôn……”

An Cửu vừa nói câu này ra, tất cả mọi người đều bùng nổ, tất cả đều nhìn Tô Hội Lê với ánh mắt khác thường.

“Cô ngậm máu phun người!” Tô Hội Lê quát lên, cố gắng đè sự hỏng hốt xuống.

Có thế nào cô ta cũng không ngờ An Cửu sẽ chơi chiêu này, náo loạn như vậy, không chỉ danh tiếng của cô ta rớt thê thảm, mà điểm yếu duy nhất của cô, sau này cũng tuyệt đối không thể đụng vào, không chỉ như vậy còn phải bảo đảm nó an toàn, nếu không một khi Tống Bình An xảy ra chuyện gì thì tất cả đều sẽ đổ lên đầu cô ta hết.

An Cửu nhìn lướt qua tất cả mọi người có mặt ở đó, “Không phải chỉ cần thao túng mấy chục ngàn thủy quân, xúi giục đám dư luận viên năm xu, biên một đoạn kịch máu chó sầu thảm triền miên thì có thể che giấu được sự thật đâu.”

Cách một đám người, An Cửu nhìn về phía Tô Hội Lê, “Có biết tại sao tôi dám náo loạn như vậy không?”

Mọi người đều nhìn An Cửu, nín thở nhìn chằm chằm, căng thẳng không thôi chờ đợi đáp án của cô.

Mẹ nó, hôm nay thật sự không uổng công đến đây, cảnh này quả thực quá đặc sắc, quá kích thích!

“Bởi vì mặc kệ tôi làm loạn như thế nào, thì anh ấy cũng không thể nào ly hôn với tôi. Nếu quả thật như cô nói, anh ấy yêu cô như vậy, hôm nay tôi hành động như thế, chẳng qua là đang giúp cô thôi, cô nên cám ơn tôi đấy.”

Dưới sự bảo vệ của Thôi Khiêm Nhân, An Cửu rời khỏi như đi ra chốn không người, đối với cô gái mà ông cụ nhà họ Phó đã ra lệnh cấm tuyệt đối không cho phép truyền thông nhúng chàm, đám phóng viên đều không khỏi có chút e ngại, cho dù muốn giành tin tức cũng không ai dám gây sự, nhưng mà, vẫn luôn có mấy kẻ không sợ chết.

Ví dụ như người đang xung phong ra trận trước mắt này, một tay Thôi Khiêm Nhân đã chặn ống kính máy chụp ảnh lại, hơn nữa không ngừng dùng sức.

Máy ảnh còn người còn, máy ảnh mất người mất, anh phóng viên nhỏ sắp khóc rồi.

An Cửu kéo kéo góc áo của Thôi Khiêm Nhân, “Bỏ đi.”

Thôi Khiêm Nhân nhìn cô một cái, thế mới buông lỏng tay. Anh phóng viên nhỏ nghe thấy An Cửu vừa nói chuyện giúp ình, mặt đầy vẻ cảm kích và sùng bái.

-----

“Evan, người phụ nữ của anh kìa!” Tính tình lạnh nhạt của Kha Lạc vào lúc nhìn thấy cô gái tuyệt đối không thể nào xuống hiện lại quả thực xuất hiện trên màn hình, thì cũng không nhịn được kinh ngạc.

Phó Thần Thương thì ngay cả mí mắt cũng không thèm mở lên, không tin lời của Kha Lạc nữa.

“Lần này là thật đấy! An Cửu nhà anh kìa!” Kha Lạc trực tiếp vặn đầu anh nhìn qua đó.

Phó Thần Thương vừa ngước mắt lên nhìn, vừa khéo nhìn thấy một bạt tai kia, cùng với mấy câu nói phía sau của An Cửu, động tác kéo góc áo Thôi Khiêm Nhân của An Cửu, còn có bóng dáng như tường đồng vách sắt của Thôi Khiêm Nhân ngăn ở trước mặt cô, bảo vệ cô rời khỏi đó, cái tay kia vô cùng chướng mắt ôm hờ cô……

Kha Lạc nhìn anh lại nhìn màn hình ti vi, trọng điểm chú ý của người nào đó hình như có chúng không đúng nha……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui