Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Edit: Phong Nguyệt

Trong phòng, cách một cái bàn, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.

An Cửu nâng cằm lên, chuyển động ly thủy tinh trong tay, cúi đầu nhìn khối băng trong nước trái cây màu hồng đang hòa tan từng chút từng chút.

Không biết qua bao lâu, cô uống một hơi hết nước trái cây lạnh như băng, phanh để ly xuống, "Vốn là chuẩn bị hôm nay nói rõ với anh...... Bây giờ nhìn lại...... Hình như cũng không cần em lại nhiều lời...... Cũng tốt......"

Năm năm qua, đối với lần trước hắn tỏ tình ở rừng mai cô không nói tới một chữ, hắn vẫn làm bằng hữu(bạn bè) hầu ở bên người cô, để cho cô một điểm phòng bị cuối cùng cũng để xuống, cho đến nửa tháng trước, hắn đột nhiên cầu hôn.

Dùng gần thời gian năm năm yên lặng bảo vệ để chứng minh, tới để cho cô tin tưởng cùng tiếp nhận hắn là nghiêm túc muốn chăm sóc cô và bảo bảo cả đời.

Đời này quý nhất là tình cảm, cái này luôn là khó khăn nhất đối với chính cô và người đàn ông hầu ở bên người cô, vĩnh viễn đối với cô giống như lời của Kiều Tang——"Có thể đứng nhìn từ xa, không thể đùa bỡn".

Quá khứ cô không có tư cách, hiện tại càng không có.

Ngày ấy cô tốt nghiệp, một ngày trước khi rời khỏi nước Mĩ, Phó Cảnh Hi vừa lúc có một cuộc hội nghị không phân thân ra được, cô liền chuẩn bị ở trong nước cùng với hắn tụ hợp sau đó mới nói, ngay sau đó liền đuổi kịp tin tức buổi họp báo của Kiều Tang, vẫn bận đến tối nay mới có rãnh, lại đụng phải cục diện khó khăn nhất.

Chỉ là, nếu không phải là như thế, cô suy tính nhiều ngày như vậy cũng không biết nên mở miệng như thế nào, ngược lại là phải cảm ơn Phó Thần Thương, tiết kiệm cho cô khỏi vắt hết óc tìm từ, người này ở trước mắt, cô từ trước đến giờ nói không ra một lời khó nghe.

Phó Cảnh Hi lục lọi chiếc nhẫn trong túi, dùng sức, bị cạnh góc cái hộp làm xước ngón tay cũng không biết, một hồi lâu sau, hắn trả lời: "Anh biết rồi."

"Thật xin lỗi." Câu trả lời của hắn làm cô như trút được gánh nặng, rồi lại hóa thành trầm hơn nặng nề thấp thỏm.

"Nên nói có lỗi với em là anh, đề nghị kia, là anh quá đường đột. Anh hiểu biết rõ, thân phận của anh, để cho em tiếp nhận rất khó. Dù sao, hắn ta là cha ruột của đứa bé."

An Cửu tâm lạnh như tuyết, cô biết hắn hiểu lầm, lại không biết nên giải thích từ đâu tối nay xảy ra tất cả, cũng không chuẩn bị giải thích. Nếu như vậy có thể để cho hắn buông tha lời nói. Dù sao, cũng không có gì tốt để giải thích, mặc dù chuyện đêm nay cũng không phải là hắn nghĩ tới cái hình dạng kia, nhưng là kết quả hợp thành một, không thể phủ nhận chính là, ban đầu cô cự tuyệt hắn, quả thật cùng với Phó Thần Thương thoát không khỏi liên quan.

"Lúc anh cầu hôn, em cũng không ngờ tới lấy tính cách của anh thế nhưng lại vì đứa bé làm ra thỏa hiệp lớn như vậy. Anh lựa chọn trở về nước, đã thật ra là cho em đáp án, em sớm còn có điều chuẩn bị, chỉ là, chưa từ bỏ ý định......" Phó Cảnh Hi nhìn cô, vuốt vuốt ấn đường hỏi, "Hắn biết thật sao?"

Vẻ mặt An Cửu cứng đờ, cô biết hắn hỏi chính là chuyện đứa nhỏ, trầm mặc lắc đầu một cái.

Hắn đoán trúng lúc đầu, lại đoán sai kết cục.

Phó Cảnh Hi lập tức cau mày, "Vậy hai người sẽ làm sao......"

Hắn rốt cuộc ý thức được có cái gì không đúng, "Tối nay chú hai ép buộc em? Bởi vì anh?"

Phó Cảnh Hi nâng trán, liên tưởng tới tính tình của chú hai hắn cũng đã có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện.

"Xin lỗi...... Là anh không thể bảo vệ em!"

An Cửu vội vàng nói: "Không có quan hệ gì với anh! Cảnh Hi, anh đã giúp em đủ nhiều, em hiểu biết rõ ý tốt của anh, em biết rõ cõi đời này sẽ không còn có người có thể giống như anh đối với em và bảo bảo tốt như vậy, nhưng là, em thật sự là không có thể lôi anh xuống nước. Năm đó anh bỏ cuộc hoàn toàn là vì em, dù ai cũng không cách nào ngờ tới tương lai chuyện lại xảy ra như vậy, nếu như là vì sự kiện kia, anh căn bản không cần thiết tự trách, càng không cần thiết vì phụ trách cuộc sống cho em mà làm lộn xộn lên tất cả! Tất cả đều là sự lựa chọn của em cùng với bất luận kẻ nào cũng không có quan hệ!"

Nói tới chỗ này, cuối cùng, cô vẫn là nói ra cũng không nhẫn tâm mở miệng nói một câu, "Em cự tuyệt cũng không phải là hoàn toàn vì anh, cũng là vì tự em còn có bảo bảo, anh phải biết, ai cũng có thể, chỉ có anh và Phó Hoa Sênh tuyệt đối không được."

Cô từ trước đến giờ không hy vọng sử dụng ác ý đi suy đoán một người, nhất là người đàn ông trước mắt này, chỉ là, cô không còn là một thân một mình, không còn là hai bàn tay trắng, giống như năm đó cô bất chấp tất cả, cô bốc lên không dậy nổi cái nguy hiểm này.

Phó Cảnh Hi siết chặt hai tay thành quyền, "Những chuyện khác anh có thể cố gắng, nhưng là, anh vĩnh viễn không thể thay đổi thân phận của mình......"

Cô nói câu này, không thể nghi ngờ là không còn quay lại chỗ trống kia được.

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Từ phòng ăn rời đi đưa An Cửu về đến nhà, Phó Cảnh Hi ngay sau đó liền bị ông cụ mời gặp.

Từ nơi đó Phó Cảnh Hi xác nhận hắn nghe được tình hình, ông cụ thiếu chút nữa dùng quải trượng chọc thủng sàn nhà.

"Khốn kiếp, trong lòng nó nghĩ muốn chọc tức chết tôi! Hiện tại con bé kia liền như chim sợ ná, lão nhân gia tôi nhiều tuổi như vậy, nói bao nhiêu lời hữu ích con bé kia mới dám yên tâm trở lại, tôi cũng không trông cậy vào con bé kia còn có thể làm con dâu tôi, lúc còn sống cũng có thể ở trước mặt tôi cũng nên vừa lòng rồi, nhưng nó tốt hơn, người cũng không gặp được mấy lần đầu đâu, nó đừng trực tiếp làm người ta hoảng sợ bỏ chạy mất......"

Chỉ là đến bây giờ nó không biết hai đứa bé đã sống ở đây, ông cụ là có thể đoán ra nó có bao nhiêu khốn nạn, An Cửu trở về lâu như vậy cũng không mở mở miệng nói.

Ông cụ tức giận  đi qua đi lại, cuối cùng tỉnh táo lại, ý vị sâu xa nói nhìn Phó Cảnh Hi một cái, vỗ vai hắn một cái, "Cảnh hi, An Cửu cũng không ngốc, nó không mở miệng nói, chỉ là bởi vì quá trọng tình nghĩa, có một số việc, ông biết cháu cũng thật khó khăn, chỉ là, cháu phải nghĩ kỹ rồi mới làm thì tốt hơn. Nếu không, ông nội cũng sẽ không bỏ qua cho cháu. Hiểu chưa?"

"Vâng" Phó Cảnh Hi thu lại ánh mắt trả lời.

Môi hở răng lạnh, ông làm sao không làm khó dễ. Nếu là cái tên tiểu tử khốn kiếp kia có thể có nửa phần đáng tin đưa con dâu trở về, ông cũng không cần nhiều tuổi như vậy mà còn cả ngày quan tâm, nghĩ tiểu bảo bối đến bóp tim cào phổi.

Ông cụ lúc này là thật không nén được tức giận, đang suy nghĩ muốn đích thân giết tới tận cửa, năm năm không vào cửa nhà Phó Thần Thương thế mà lần đầu tiên về nhà.

"Ông nội, cháu đi ra ngoài trước."

"Ừ."

Phó Thần Thương mặt không thay đổi liếc nhìn lướt qua Phó Cảnh Hi đang rời khỏi phòng.

Ông cụ trừng mắt nhìn hắn, "Nhìn cái gì vậy? Mình không có bản lãnh thì đừng có trách ai đều vô dụng!"

"Có chuyện thương lượng với ngài."

Nửa khắc đồng hồ sau, trong thư phòng truyền đến âm thanh giận dữ lôi đình của lão gia tử cùng với ly trà rơi xuống đất.

Phùng Uyển nghe tiếng gọi gấp gấp chạy tới lúc này hai người tựa như có lẽ đã hòa hoãn xuống rồi, một ngồi ở trước bàn đọc sách, một ngồi trên ghế sa lon, cũng không biết sự việc mới vừa rồi đã thành ra như thế nào.

"Thần thần thật vất vả mới trở về một lần, có lời gì thì không thể  nói tốt sao?" Phùng Uyển sợ ông cụ mắng Phó Thần Thương thêm một lần nữa.

Ông cụ hừ một tiếng, Phó Thần Thương đứng dậy vòng qua người  Phùng Uyển cùng đi ra ngoài, "Mẹ, không có việc gì."

Phòng của Phó Thần Thương nhiều năm chưa quét dọn hiển nhiên người không thể ở, Phùng Uyển cũng không còn ôm hi vọng hắn sẽ lưu lại qua đêm, lại không nghĩ rằng hắn cùng với ông cụ nói xong thì hoàn toàn không có ý cần phải rời đi, còn vào phòng của Phó Hoa Sênh. Phùng Uyển đi theo vào, đang muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Phó Thần Thương nghênh đón đỡ bà ngồi xuống ở bên giường, chủ động nắm vai bà.

Loại hành động lấy lòng là dành riêng cho Phó Hoa Sênh, Phó Thần Thương mặc dù là lần đầu tiên làm, ngược lại học được có da có thịt, quả thật khiến Phùng Uyển có chút thụ sủng nhược kinh.

Phùng Uyển là thật bị làm giật mình, sờ sờ trán của hắn, "Thần thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à?"

"An Cửu trở lại." Phó Thần Thương trả lời.

Phùng Uyển lập tức đổi sắc mặt, uốn éo vai đẩy tay hắn ra, "Mẹ tưởng con là vì người nào!"

"Thần thần, con đừng giả ngớ ngẩn, cô ta ngay cả đứa bé cũng ác tâm loại bỏ, chẳng lẽ còn có thể trở về liền thay đổi tính tình hay sao? Cô ta có thể yên ổn không báo thù con, mẹ liền muốn tạ ơn rồi!"

Phùng Uyển đột nhiên nghĩ đến cái gì, " Báo chí có nói qua chính là cái người phụ nữ kia không phải Kiều Tang, là cô ta có đúng hay không? Thần thần làm sao con có thể hồ đồ như vậy! Cô ta trăm phương ngàn kế đến gần con như vậy, động cơ tuyệt đối không đơn thuần!"

Phó Thần Thương ngắt lời bà, "Mẹ, không phải cô ấy trăm phương ngàn kế đến gần con, là con trăm phương ngàn kế giữ cô ấy ở bên cạnh. Động cơ không đơn thuần cũng là con. Nếu cô ấy thật giống như như mẹ nói vậy chịu trăm phương ngàn kế đợi ở bên cạnh con, con hôm nay cũng không cần đi cầu mẹ giúp một tay."

Phùng Uyển vốn là muốn nói tuyệt đối không đồng ý, cuối cùng vẫn là sửa lại, "Không thể không có cô ta sao?"

"Đã là con lựa chọn, cũng sẽ không đi làm chuyện không nắm chắc chút nào."

"Con muốn mẹ làm cái gì?" Phùng Uyển vẫn nghiêm mặt như cũ.

"Không cần làm gì."

Hắn hiểu được An Cửu trở về Phùng Uyển sớm muộn cũng sẽ biết, cũng biết bởi vì ông cụ cùng Nguyễn Quân có cái tầng quan hệ kia, nhất là bởi vì năm đó cô ấy là sao quyết tuyệt bỏ đứa bé, Phùng Uyển đối với cô nhất định là có thành kiến, cho nên hắn mới nói trước Phùng Uyển bên này chuẩn bị tốt.

Phùng Uyển mất hứng trợn mắt nhìn con trai mình, "Con cho rằng mẹ nguyện ý làm người ác."

"Mẹ......"

"Mẹ biết rồi! Nhưng là có một chút, nếu như cô ta làm ra chuyện thương tổn con, vậy cũng đừng trách mẹ xuất ra tay!"

"Yên tâm, cô ấy không biết." Phó Thần Thương chắc chắn nói.

"Cũng không biết lòng tin của con tới từ đâu!"

Phó Thần Thương có khổ khó nói, hắn ở đâu là có lòng tin, hoàn toàn là một chút lòng tin cũng không có, bây giờ cô cũng không muốn mắt nhìn thẳng hắn, đừng nhắc tới phí công phu kia rồi.

Lúc này, Phó Hoa Sênh về muộn đẩy cửa đi vào, vừa thấy Phùng Uyển bên cạnh còn có Phó Thần Thương lập tức khoa trương lui ra ngoài đi vào lần nữa, thiếu chút nữa hoài nghi mình vào sai phòng.

"Ơ! Khách ít đến khách ít đến!"

"Sênh sênh, con thật tốt mà khuyên anh con một chút!" Phùng Uyển không cam lòng bỏ lại một câu mới xoay người rời đi.

Phó Hoa Sênh liếc nhìn Phùng Uyển rời khỏi, sau đó gãi gãi đầu đi tới bên giường, trực tiếp lui về phía sau liền ngã nằm xuống, "Chậc chậc, anh hai, hai ta đều có năm năm không có ngủ chung rồi! Rõ là...... Lấy phúc của chị dâu hai rồi!"

Phó Hoa Sênh ở trên báo chí thấy bên cạnh Kiều Tang còn có người đại diện, hôm nay tốn suốt cả ngày hỏi thăm rõ ràng trong khoảng thời gian này chuyện gì đã xảy ra, cho nên nhìn thấy Phó Thần Thương xuất hiện ở nhà cũng coi là ngoài dự đoán, hợp tình lý, trong khoảng thời gian lì lạ này hắn cũng đều có đáp án.

"Em nói, anh đây là náo loạn à? Cái người này đối với chị dâu không phải rõ ràng cột cho Phó Cảnh Hi một cơ hội sáng tạo sao? Một vị lão trung niên biến thái tìm chị dâu phiền toái, một cái ôn nhu quan tâm người đẹp, hai cái mái hiên một đôi so với mà anh còn có chuyện gì?

Bị bẩn thỉu như thế mà Phó Thần Thương cư nhiên cũng không có cho hắn ánh mắt hình con dao, thuận thế cùng nhau nằm xuống, "Em tin hay không,  đối với cô ấy càng tốt, cô ấy sẽ trốn mất càng xa?"

Phó Hoa Sênh ngẩn người, thật lâu không nói một lời phản bác, chỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Cho nên anh không dùng ấn tượng tốt mà sẽ dùng phương pháp đề cao kéo cừu hận ở trước mặt chị dâu tạo cảm giác tồn tại? Anh hai, thân là anh ruột! Anh thật là anh ruột em sao? Cái người có trí tuệ cảm xúc quả thực là làm em xem thế là đủ rồi!

Phó Thần Thương vào lúc này rốt cuộc cho hắn mãn nguyện liếc mắt đưa đao.

Phó Hoa Sênh bày ra một tư thế thuyết giáo, "Cho nên nói ở phương diện về phụ nữ anh chính là quá non nớt! Tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ mà trị đạo lý này anh có hiểu hay không? Dưới tình huống này, biện pháp tốt nhất chính là cái gì cũng đừng làm!"

"Thích phụ nữ đang ở trước mặt lại không thể ra tay, còn phải trơ mắt nhìn cô ấy dấn thân vào trong ngực của người đàn ông khác, đây chính là nói nếu anh tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ mà trị?"

"Ưmh, được rồi, quả nhiên vẫn là yêu nhau giết nhau loại khẩu vị nặng biến thái này dường như thích hợp với anh!"

"......"

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

An Cửu cũng không biết mình là thế nào ngây ngô dại dột về đến nhà, nằm ở trên giường cả đêm mơ cơn ác mộng hết sức lộn xộn, ngủ cũng không được yên ổn, sáng ngày hôm sau, đau thắt lưng càng lợi hại, thiếu chút nữa không dậy nổi, cuối cùng vẫn là ráng rời giường rửa mặt.

Mới vừa xuống lầu liền nhìn thấy Phó Cảnh Hi đậu xe ở ven đường, An Cửu do dự đi tới.

"Không có ý tứ gì khác, vừa đúng lúc thuận đường, nếu như gây phiền phức cho em, về sau anh sẽ không xuất hiện nữa......"

"Chỉ là không ngờ anh hoàn nguyện ý để ý đến em......"

"Mặc kệ sự lựa chọn của em là cái gì, chúng ta ít nhất vẫn là bạn bè." Bộ dáng của Phó Cảnh Hi hoàn toàn không có ngăn cách, vẻ mặt lúc này của An Cửu mới hoàn toàn buông lỏng.

Cõi đời này dáng sợ nhất không phải cự tuyệt một đoạn tình cảm, mà là mất đi người bạn quan trọng.

Phó Cảnh Hi rất săn sóc để cô xuống một trạm xe cách công ty không xa.

An Cửu xuống xe, cô phất tay hẹn gặp lại, chờ hắn đi xa, nụ cười trên mặt mới biến mất, đứng ở ven đường đốt một điếu thuốc.

Hắn càng săn sóc, cô chỉ sẽ càng áy náy, nhưng là, đau dài không bằng đau ngắn.

Hắn phải cùng một người phụ nữ đơn giản sạch sẽ ở chung một chỗ, có con của mình, cho dù là cùng với hắn làm bạn, cũng là cô ích kỷ, huống chi là bầu bạn cả đời.

Thuốc lá trong tay rất nhanh liền đã cháy được một nửa, tựa như có lẽ đã thật lâu không có hút thuốc lá, nếu Phạn Phạn ở đây, nhất là cái lỗ mũi quả thật so lỗ mũi chó còn hiệu nghiệm hơn của cô ấy, chỉ cần ngửi thấy được trên người cô có một mùi thuốc lá cũng sẽ không cao hứng cho cô ôm, sẽ làm bản nghiêm chỉnh dạy dỗ tư thái cho cô quả thật cùng với người kia giống nhau như đúc......

Thuốc lá kẹp ở ngón giữa đột nhiên bị người rút đi.

An Cửu quay người lại liền nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ lại nhuộm chút sương lạnh của Phó Thần Thương.

Trạng thái phòng ngự cấp một mở ra.

"Nếu như anh có niềm đam mê với sự dạy dỗ, không bằng đi dẫn nữ lưu manh về nhà từ từ dạy!"

Hắn cư nhiên vô sỉ liền rút một nửa khói hít một hơi, "Đối với người khác không có hứng thú."

An Cửu lần nữa lại đốt một điếu, "Tôi còn chưa tới phiên anh tới trông nom."

Ánh mắt Phó Thần Thương nhìn phương hướng Phó Cảnh Hi rời khỏi, lại một lần nữa đoạt thuốc của cô,  nhìn trong ánh mắt cô đốt lửa giận hắn tự nhiên mở miệng: "Thế nào không tới phiên? Anh không phải là chú hai của em sao? Em đối với trưởng bối chính là cái thái độ này sao?"

An Cửu thiếu chút nữa bật thốt lên"Đ~con mẹ mày chú hai, tôi theo Cảnh Hi mới không phải anh nghĩ như thế", nhưng là lời nói không xuất ra liền lập tức ý thức được nếu mình nói như vậy, thì hoàn toàn hợp tim của hắn, như ý của hắn, vì vậy cứng rắn nén trở về. Ai ngờ hắn lại còn thật con mẹ nó hăng hái, chẳng biết xấu hổ sờ sờ đầu của cô, nói: "Muốn vào Phó gia cũng không dễ dàng như cô nghĩ, từng người phụ nữ trong Phó gia đều phải lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, ít nhất thông hiểu sáu thứ tiếng, quan trọng nhất là cần tôi đồng ý......"

Ánh mắt Phó Thần Thương là có ý gì, cho dù cô nén lại chưa nói, nhìn ánh mắt của cô cũng đã biết được chuyện gì.

An Cửu nghe được trên trán nổi lên gân xanh, "Người khác muốn kết hôn có dạng nàng dâu gì tại sao anh phải đồng ý mới được?"

"Bằng anh là Nhất Gia Chi Chủ(người đứng đầu trong gia tộc)."

"Ông cụ còn chưa có chết đấy!!!"

"Vậy em có thể đi hỏi ông cụ một chút, hiện tại Phó gia rốt cuộc là nghe ai, là ai làm chủ."

"......" Cái kẻ cuồng vọng tự đại vô sỉ ngạo mạn khốn kiếp!!!

Hắn dứt khoát lấy cái bật lửa từ lòng bàn tay của cô ném ra ngoài, nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn của cô, "Tống An Cửu, rốt cuộc đầu óc em là cái gì cấu tạo mới có thể cho là bây giờ anh cần lợi dụng một người phụ nữ để ổn định địa vị?"

An Cửu cười lạnh không dứt, "Phụ nữ thế nào? Năm đó anh còn không phải là muốn đi lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc sao!"

"Đời này anh đã bỏ ra giá cao thê thảm nhất."

"Giá cao?" An Cửu giọng giễu cợt từ đầu đến chân. Cô thế nhưng một chút xíu cũng không thấy.

Phó Thần Thương chăm chú nhìn cô "Giá cao là mất đi em."

An Cửu sắc mặt cứng đờ, hình như là bị những lời này làm cho đau nhói, kích động nói: "Giá cao là mất đi Tô Hội Lê chứ gì!?"

Cô xoay người rời đi.

Sau lưng, Phó Thần Thương lộ ra một vẻ mặt cực kỳ bất lực.

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-

Cuối cùng là thoát khỏi vị thần xui xẻo gặp ở giữa đường, An Cửu mua một phần bữa ăn sáng ở đối diện công ty, sau đó đi vào công ty.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, cô đã cho là không có gì so sánh sáng sớm tỉnh lại rốt cuộc thoát khỏi cơn ác mộng rồi lại nửa đường gặp phải người đó trong cơn ác mộng.

Giờ phút này, cô nhìn thấy người nào đó nghênh ngang ngồi trên chỗ ngồi của mình, mới biết cái gì là vô cùng không xong.

Phản ứng đầu tiên của An Cửu chính là quay đầu bước đi, vặn mở khóa cửa trong nháy mắt bị hắn từ phía sau chụp lên mu bàn tay, âm thanh hơi nhỏ một chút vang lên, cửa bị đóng lần nữa hơn nữa còn khóa trái.

An Cửu định xoay người lại đối mặt hắn, nhìn hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Hắn cúi đầu, cô lập tức nghiêng mặt, nụ hôn của hắn liền rơi vào mặt bên của cô, nhẹ nhàng cọ lấy, dịu dàng làm cho người khác rợn cả tóc gáy.

Một giây kế tiếp liền bị hắn ôm eo, liền dùng tay trái cùng với tay phải xách bữa ăn sáng không kịp chờ đợi liền ôm cô vào phòng nghỉ ngơi.

"Em nghĩ có muốn thử một chút hay không, nếu là anh gọi ra, rốt cuộc là cái người bà chủ như em tương đối mất thể diện, hay là anh tương đối mất thể diện?"

Bị hắn đặt ở trên ghế dựa nằm, bởi vì eo ếch bị đau, An Cửu giờ phút này lực sát thương là số lẻ, không chút năng lực chống cự, đại khái cũng chỉ có phương pháp đồng quy vu tận.

Phó Thần Thương không thèm để ý chút nào uy hiếp cô, đưa bàn tay thẳng vào vạt áo cô thăm dò đi vào, lửa nóng trườn......

Cô hít sâu một hơi, vừa muốn mở miệng, quần áo bị hắn đẩy đi lên thật cao, sau đó cô ngửi thấy vị rượu thuốc quen thuộc......

Tiếp liền cảm giác có cái gì *** cay bị bôi đến ngang hông......

"A ——"

"Chịu đựng." Phó Thần Thương bắt đầu sử dụng kỹ xảo ấn vuốt ve.

An Cửu gắt gao cắn môi, thật không rên một tiếng.

"......" Sau một lúc lâu, Phó Thần Thương nhìn cô một cái, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, "Đừng chịu đựng, gọi ra, không sao......"

"Đừng giả bộ làm người tốt! Anh cho rằng là người nào làm hại!"

"Anh làm hại." Giọng điệu này nghe tựa như rất hài lòng, giống như là làm chuyện gì lớn lao, Phó Thần Thương trước sau như một thức không cảm thấy hổ thẹn ngược lại còn cho rằng vinh quang.

Mới bắt đầu rất đau đớn về sau dần dần liền thư thái, nếu như không phải là tay của hắn ấn càng ngày càng lên cho đến đụng Tiểu Bạch Thỏ ở trước ngực của cô, có lẽ cô còn có thể hưởng thụ nhiều một lát......

An Cửu nhanh chóng bò dậy, động tác trôi chảy rất nhiều.

"Không có thù lao sao?" Hắn đứng ở đó, nghiêm trang hỏi, tầm mắt di chuyển theo cô.

An Cửu bị chọc tức đến bật cười, vì cái gì phải là như thế này đâu, cho dù làm chuyện gì quá phận cũng có thể như không có việc gì tới đây trêu chọc cô, bắt cô làm trò cười, để cho cô có cảm giác mình giống như kẻ ngu bị đùa bỡn, trong con mắt hắn cố tình hiện ra ánh mắt lại nghêm túc như vậy, giống như toàn thế giới, trong mắt của hắn trong lòng chỉ có mình.

Mà năm đó mình chẳng phải bị sự dịu dàng và cưng chiều của hắn giam thành tù binh hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui