Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Editor: KẹoĐắng

Sau hơn một tháng, bạn học Tống An Cửu yên ổn làm đóa hoa tương lai của tổ quốc, thứ hạng từ 500 thăng đến 300, thật đáng mừng. Đáng nhắc tới chính là cô đã làm nũng bán manh cuối cùng cũng giải quyết Phó Thần Thương, sửa cho cô học lớp cao hơn. 

Tại một buổi sáng thứ Bảy tràn ngập ánh nắng, Phó Thần Thương đang ngồi trên ghế sê pha xem báo cáo tài vụ, Tống An Cửu gối đầu lên đùi anh nhỏ giọng đọc từ đơn, thỉnh thoảng đột nhiên nhớ tới cái gì liền quấn quýt anh nói chuyện, không để ý tới bởi vì bị cô quấn lấy mà anh phải dừng lại hay không, cũng may là anh không vì vậy mà bị quấy nhiễu. 

"Thi giữa kỳ nếu như em có thể đứng hạng 200, anh thật sự sẽ tặng cho em chiếc BugattiVeyron mui trần siêu tốc độ chạy 100km có thể làm tiêu hao 50g nhiên liệu sao?"

Từ hạng 800 đến hạng 500 dễ dàng, hạng 500 đến hạng 300 tự thân cố gắng cộng thêm có trường học có giáo viên giỏi chỉ dạy hơn nữa có người nào đó kiên cường giám sát cũng không khó khăn, nhưng sau đó muốn vượt lên cao nữa thì nhất định phải có công phu giác ngộ cực kỳ mạnh.

"Ừ." Phó Thần Thương rất dứt khoát trả lời.

Dù sao lông cừu mọc trên thân cừu, chiếc xe này là bởi vì cô ngoan ngoãn trở về cho nên mới có thể thắng cược từ trên tay của Phó Hoa Sanh. 

Tống An Cửu kích động đến trái tim nhỏ bùm bùm nhảy, liền nhào tới ôm cổ anh, giống như đang ôm tay lái của chiếc xe kia, “Ông xã anh thật tốt!"

"Chỉ cần em ngoan, trong phạm vi điều kiện hợp lý anh đều có thể thỏa mãn em."

Giang sơn dễ đổi, cái gì quần áo, giày dép, đồ trang sức, đồ trang điểm xinh đẹp cô không thích. Lại chỉ yêu thích những thứ này, anh cũng chỉ đành làm vừa lòng cô. 

Tống An Cửu chôn đầu ở trong ngực Phó Thần Thương, “Phó Thần Thương, chưa từng có người nào đối xử tốt với em như vậy.”

Bàn tay lật tài liệu của Phó Thần Thương dừng lại trong chốc lát, ngược lại vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

"Phó Thần Thương...... Em có thể gọi anh một tiếng ba hay không?"

"......"

"Hắc hắc, nói đùa thôi!"

Tuy nói vậy, nhưng cô lại lén lén gọi một tiếng cho đã ghiền.

"A, đúng rồi, mấy ngày nay người phụ nữa vẫn luôn tìm em, còn chắn trước cổng trường học. Cho nên, nếu như em vì bà ấy mà trèo tường làm dơ quần áo, anh cũng không được phép mắgn em.”

Người phụ nữ trong miệng Tống An Cửu tự nhiên chỉ có thể là Chu Tĩnh Di.

"Anh biết rồi, sẽ giúp em giải quyết."

"Đừng!"

"Sao vậy?" Lông mày Phó Thần Thương khẽ nhíu lại.

"Anh muốn giải quyết như thế nào? Giống như lần trước đối phó với Tống Hưng Quốc cùng Tiết Chấn Sở hay sao? Em cảm thấy….. chuyện này có chút dùng dao to đi giết heo!"

Giống như là đi Tây Thiên gặp Như Lai Phật Tổ chỉ vì muốn hỏi thăm đường.

"Quá trình không quan trọng, kết quả là rốt cuộc ông ta cũng không thể đến làm phiền em nữa không phải sao?”

"Ưm, dù sao cũng cảm thấy không tốt lắm, em như vậy có điểm cáo mượn oai hùm đi?”

Thật ra thì, chỉ là sợ tất cả đều dựa vào anh, vừa gặp phải phiền phức liền để anh động ngón tay liền có thể giải quyết, cô sẽ nhanh chóng mất đi năng lực sinh tồn.

Loại cảm giác này khó mà nói, giống như là góc cạnh trên người bị mài phẳng, đao bị để đến rỉ sét, móng vuốt cũng bởi vì sợ khống chế không được ngộ thương anh mà thu hồi. Nếu có một ngày cần chống đỡ mà anh lại không có ở đây thì sao?

Phó Thần Thương cũng không miễn cưỡng cô, "Có cần giúp thì nói với anh.”

"Ừ."

Phát hiện tâm tình cô xuống thấp, Phó Thần Thương đề nghị, “Liễu gia mới mở một nhà hàng thịt nướng, buổi tối dẫn em đi ăn thử?”

"Ưm......" Tống An Cửu véo vùng thịt mềm mại bên hông của mình, “Hay là không cần đi, lại ăn nữa em sẽ nhanh biến thành heo. Em muốn giảm cân!"

"Không cho giảm! Anh nuôi em mập như vậy dễ dàng sao?"

"......" Nuôi cô mập thành như vậy thật là vất vả cho anh rồi -. -!

_________KẹoĐắng…..d?đ?l?q?đ_________

Buổi tối, Tống An Cửu bị ép đến nhà hàng thịt nướng mới mở, bản thân Phó Thần Thương không ăn được mấy miếng, lại từng chút từng chút lắp đầy bụng cô. Ăn xong còn gọi điểm tâm ngọt, đáng giận nhất chính là tất cả đều là món cô thích.

Vì vậy Tống An Cửu vừa chờ điểm tâm ngọt vừa cố gắng phá kỷ lục ghi lại cao nhất trò game trong điện thoại di động của Phó Thần Thương. 

Trên đường Phó Thần Thương đi nhà vệ sinh một chuyến, ngay tại lúc cô sắp phá kỷ lục anh ghi lại thì điện thoại vang lên. Cô quýnh lên, không biết tùy tiện bấm trúng cái gì, game tắt, sau đó trong di động truyền tới giọng nói lo sợ của một người phụ nữ xa lạ——

"Phó Thần Thương, anh nhanh tới, Hội Lê đã xảy ra chuyện......"

"Rất xin lỗi quấy rầy anh, nhưng chuyện này chỉ có anh có thể giải quyết…..Trước mắt Sở Mạch không ở trong nước......"

"Chúng ta ở b#¥%..... Hội Lê đã bị bọn họ mang đi......"

Đầu kia âm thanh nghe vô cùng huyên náo, người phụ nữ kia vừa nói chuyện vừa thét chói tai, thở gấp chạy trốn, đằng sau hình như có người đang đuổi theo. Cô ta nói lung tung, Tống An Cửu nghe cũng không được rõ ràng, chỉ biết là Tô Hội Lê đã xảy ra chuyện.

"Tôi không phải Phó Thần Thương." Tống An Cửu trực tiếp cắt đứt lời nói hỗn loạn không rõ của người nọ

Người phụ nữ kia sửng sốt một chút, liền lập tức lo lắng tức giận nói: “Làm ơn đưa điện thoại cho anh ta, mạng người quan trọng!"

"......"

"Tôi biết cô là ai rồi! Cô là vợ anh ta đúng không! Tôi cho cô biết, trước mặt Hội Lê, cô cái gì cũng không phải. Nếu như cô dám cúp điện thoại này, Hội Lê gặp chuyện không may, cô nhất định sẽ phải hối hận!"

"......"

"Sao vậy?" Phó Thần Thương trở lại xác định Tống An Cửu nghe điện thoại của anh, sắc mặt không tốt, liền hỏi.

Tống An Cửu trực tiếp ném chuẩn xác điện thoại di động thành một đường vòng cung tới trong tay Phó Thần Thương, một tay chống cằm, không nói gì.

Phó Thần Thương chuyện gì cũng sẽ không lảng tránh cô, vô luận là xử lý công văn cơ mật hay điện thoại riêng. Cũng không biết là anh thật sự quang minh lỗi lạc như vậy, hay là có lòng tin với chỉ số thông minh của cô, kết luận cô nghe không hiểu, cũng rất dễ lừa gạt?

Tống An Cửu vẫn luôn không muốn suy nghĩ về anh theo phương diện xấu nhất, chỉ là loại tình huống này sẽ kiềm chế không nổi muốn tranh cãi cùng người phụ nữ già mồm cãi láo kia. Thẩm Hoán nói cái này là phản ứng bình thường, nhưng cô thật sự là chán ghét phản ứng bình thường như vậy của bản thân. 

Sau đó Tống An Cửu liền nghe được giọng nói có thể ổn định tâm tình của Phó Thần Thương: “Lâm Huyên, đừng nóng vội, tôi lập tức đến. Mặc kệ là dùng cách gì kéo dài thời gian, không cần gây xung đột với đối phương, dù cho bị chụp cũng không có vấn đề gì, chờ tôi tới giải quyết.”

Nói xong quay sang nhìn Tống An Cửu, "An Cửu."

Tống An Cửu phất phất tay với anh, giống như thúc giục anh nhanh đi, “Biết rồi, anh đi đi. Dù sao cũng không xa, tự em có thể về, coi như tiêu thực.”

"Ngoan." Phó Thần Thương cúi người hôn lên trán cô một cái, sau đó cầm áo khoác rời đi. 

Ngoan em gái anh!...... Tống An Cửu mắng thầm một câu.

Tô Hội Lê vẫn còn ở bệnh viện theo dõi, cũng không biết lúc này ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì. 

Nếu như bạn gái trước của ông xã, bạn gái trước từng yêu nhau mười năm của ông xã, bạn gái trước từng yêu nhau mười năm là ân nhân cứu mạng của ông xã, gặp nguy hiểm đến tánh mạng cầu cứu anh, lúc này người vợ như cô nên ngăn cản hay là bỏ mặc?

Ngăn cản, nếu xảy ra chuyện cô chính là người phụ nữ lòng dạ rắn rết; Bỏ mặc, trái tim cô giống như bị rắn rết cắn......

Là cô thực sự không có thiên phú trong tình yêu, hay là đề bài quá khó quá biến thái?

_________KẹoĐắng’’’’’d,đ,l,q,đ__________

Lâm Huyên chỉ nói cá đại khái phương hướng, Phó Thần Thương quen thuộc đường đi quanh quẩn một hồi liền tìm được. 

Trước một cánh cửa gỗ có vẻ cũ nát, hai người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen đứng thế chấp tay ra sau chắn phía trước. Sau khi nhìn thấy Phó Thần Thương xuống xe liền trực tiếp đi tới, hai người đồng thời giơ tay ra ngăn cản. “Vị tiên sinh này xin dừng bước, xin mời trình thẻ vàng.” Sắc mặt Phó Thần Thương khó chịu, nói ra tên họ: “Phó Thần Thương."

Vẻ mặt hai người cả kinh, một người trong đó người quay lưng lại gọi điện thoại.

"Bưu gia, là Phó Thần Thương......"

"Chỉ có một mình hắn?"

"Đúng, vâng!"

"Phó tiên sinh, mời đi theo tôi."

Một lát sau, phục vụ cung kính đón Phó Thần Thương vào. 

Một cánh cửa vô cùng bình thường, sau khi mở ra lại là cảnh ca múa ma quái kinh dị mừng cảnh thái bình. Phục vụ dẫn anh xuyên qua đám người ồn ào náo nhiệt đi đến một cánh cửa trong góc, sau khi mở ra dẫn đến tầng dưới.

Không gian phía dưới rộng lớn ngoài dự đoan của mọi người, giờ phút này phương tiện đầy đủ, tương đương với một phòng chụp ảnh nhỏ, mà dưới ánh đèn chính là Tô Hội Lê quần áo không chỉnh tề đang thở hổn hển.

Một bên bị trói chính là Lâm Huyên.

Trên ghế sa lon da hổ, là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi đang ngồi xem cuộc vui, dựa sát bên người đấm chân cho ông ta chính là Mạc Y Y, trụ cột chính của truyền thông Sở Thiên. “Chà, anh nhìn bộ dáng của cô ta kìa, còn suốt ngày tự xưng là ngọc nữ thanh thuần. Tôi thấy giống dục nữ hơn đó. Long ca, bộ phim này chúng ta gọi là Dục Nữ Tâm Kinh được không?”

Trong nháy mắt Phó Thần Thương đi tới, giọng nói Mạc Y Y liền ngưng bặt, gắt gao cắn môi, mặt mũi tràn đầy ghen ghét. Vừa rồi người cha nuôi nói muốn tới trong điện thoại lại là Phó Thần Thương?!

Vẻ mặt Tô Hội Lê đáng thương ủy khuất, "Evan......"

Sắc mặt Phó Thần Thương không thay đổi đi tới, cởi áo khoác che kín Tô Hội Lê.

Tô Hội Lê run rẩy co rúm lại trong ngực anh, "Evan, em biết anh sẽ đến......"

Mạc Y Y thấy thế lập tức thay đổi sắc mặt, lắc lắc cánh tay người đàn ông trung niên bên cạnh, "Cha nuôi người xem kìa!"

"Con gái ngoan đừng làm rộn." Giọng nói cưng chiều lại mang theo uy nghiêm và cảnh cáo. 

Mạc Y Y quả nhiên thức thời không dám nói nữa.

Phó Thần Thương lại trấn an Tô Hội Lê một lúc, sau đó đứng lên, thái độ cung kính không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Chú Long.”

Người đàn ông trung niên cười ha ha như Phật Di Lặc, “Cháu hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến nơi nghèo hèn này của ta?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui