Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Có tiếng động,
vừa rồi nghe được tiếng sột xoạt do mấy con heo phát ra! Tiểu Tô cảm
thấy đây là tiếng động tuyệt vời nhất trên thế giới, không thèm nghĩ đến việc bây giờ chỉ mới tờ mờ sáng, hưng phấn chạy đi tìm tiểu Tú!"Tiểu
Tú, tiểu Tú, anh có thể nghe được rồi!" Tiểu Tô cũng không sợ ầm ỹ đến bà Hảo và tiểu Tú, vừa chạy vừa hô.

Bà Hảo vừa mới tỉnh, người già vốn ngủ ít, tiểu Tú nằm bên cạnh cũng đã mở mắt, hai người vừa nghe thấy tiếng la của tiểu Tô, cảm thấy rất vui! Tiểu Tô chạy vào ôm chầm lấy tiểu Tú: "Tú, anh nghe được rồi! Vừa nãy anh nghe được tiếng của mấy con heo!"

Tiểu Tú cũng rất hưng phấn, tuy cố vỗ lưng giúp tiểu Tô bình tĩnh lại, nhưng giọng nói run run đã lật tẩy tâm trạng của cô: "Vậy anh có nghe được đến tiếng của em không?" Tiểu Tô nhìn môi tiểu Tú theo thói quen, sau đó cúi đầu, cẩn thận lắng nghe tiểu Tú nói chuyện.

"Có thể nghe được, nhưng không rõ ràng lắm!" Tiểu Tô ngẩng đầu nói cho tiểu Tú biết kết quả.

"Tốt, tốt quá rồi, anh ngồi đây đi, em, em đi sắc thuốc! Em đi ngay đây! Chờ em chút!" Tiểu Tú nhanh chóng rửa mặt, sau đó vọt vào trong phòng cầm gói thuốc đi sắc, vừa cầm nồi vừa rơi nước mắt, tay cũng run run. Sau đó cầm quạt trông nồi thuốc, chuyên chú như đang nhìn kim cương vậy!

Còn bà Hảo thì soạn sửa nhang đèn: "Tiểu Tô, lát nữa đi ra mộ cha mẹ, và cả bà nội con nữa, thắp cho họ nén nhang! Tiện thể nói cho bọn họ biết tin tức tốt này, để họ vui mừng cùng chúng ta!"

Sau khi bình
tĩnh lại tiểu Tô nói : "Bà Hảo, trước tiên thắp hương trong nhà trước
đi, chờ hai ngày nữa con uống hết thuốc, tai cũng tốt hơn rồi mới đi ra
mộ được không?" Tiểu Tô chỉ sợ hôm nay là hiệu quả tức thời, quyết định

đợi sau này mới tính. Lão sư phụ cho thuốc uống trong mười lăm ngày, còn hai gói thuốc chưa uống. Không biết sau khi uống hết số thuốc này rồi
có phải kê lại đơn thuốc hay không. Tiểu Tô càng nghĩ càng cảm thấy
thuốc hôm nay sắc quá chậm, nên chạy đi tìm tiểu Tú.

Bà Hảo
thấy lời tiểu Tô nói cũng có lý nên cũng đồng ý. Bà Hảo nghĩ bà nên nói
chuyện này cho người bạn già nhà mình biết, vì thế bà đốt ba cây nhang,
trong làn khói lượn lờ, bà Hảo cười nói chuyện với chồng: "Bạn già à,
ông nói xem có phải mấy ngày nay Tú Tú gặp may mắn không. Trước kia tôi
cũng thấy tiểu Tú và tiểu Tô rất xứng đôi. Tuy rằng tiểu Tú không nói rõ nó từ đâu đến, nhưng đứa nhỏ này tâm tính đều tốt. Tiểu Tô thì tôi nhìn nó lớn lên từ nhỏ, chỉ vì cứu chiến hữu mà tai có tật. Hai đứa nhỏ ở
cùng một chỗ, tôi cũng yên tâm. Bây giờ tai của tiểu Tô đã khá hơn rất
nhiều, âu cũng là phúc của Tô gia, cũng là phúc của tiểu Tú nhà chúng
ta, cuộc sống về sau của đôi vợ chồng son nhất định sẽ rất tốt ! Bạn già à, ông ở dưới đấy cũng phải phù hộ cho tiểu Tú và tiểu Tô, phù hộ bọn
chúng nhanh chóng sinh cho tôi một đứa cháu mập mạp, cái nhà này đã lâu
không có tiếng khóc của trẻ con rồi . . . . . ."

Trong khi
bà Hảo đang thì thầm, tiểu Tô và tiểu Tú ngồi xổm ngoài phòng nấu thuốc. Chờ thuốc được, tiểu Tô không sợ nóng, nhanh chóng nhấp từng ngụm nhỏ
nuốt hết vào bụng. Tiểu Tú theo thói quen, lấy bã tuyết thảo ra, sau đó
đổ thêm nước vào, đợi buổi tối nấu thêm lần nữa!

Tuy rằng
biết tiểu Tô chỉ vừa mới uống thuốc xong, nhưng tiểu Tú vẫn nhịn không
được lại hỏi cảm giác của tiểu Tô, có tốt hơn lúc trước khi uống thuốc
hay không? Tiểu Tô cười nói: "Anh cảm thấy khá hơn, hình như nghe rõ hơn trước." Tiểu Tú cười híp cả mắt. Sau đó thương lượng với tiểu Tô về
việc đi đến nhà lão sư phụ.

Thuốc này chỉ uống được thêm hai ngày, phải đi đến cho lão sư phụ bắt mạch, xem có cần phải đổi đơn
thuốc hay không. Bà Hảo nghe xong thì nhanh chóng thu xếp gói cho lão
sư phụ một ít thứ tốt. Lúc trước trong nhà có giết heo để làm thịt muối, số thịt treo dưới mái hiên cũng đã khô rồi, bà Hảo cầm trúc cái cây móc hai xâu xuống đưa cho tiểu Tú."Tú, mang thịt này theo đi, coi như bồi
bổ !"

Tiểu Tú cười gật gật đầu: "Cho dù bà không nói thì con cũng đang định làm, dù sao thì nhờ đơn thuốc mà lão sư phó kê tiểu Tô

mới có thể chữa khỏi, chúng ta cũng phải cho người ta một tấm bảng
Trường Sinh đúng không!"

Tiểu Tô vừa vào cửa chỉ nghe được nửa câu, vì thế hỏi: "Tấm bảng Trường Sinh là cái gì?"

Bà Hảo thuật lại cho tiểu Tô nghe, nghe xong anh chỉ cười nhìn tiểu Tú,
chỉ có tiểu Tú và tiểu Tô hiểu được, lão sư phụ phải cảm tạ, nhưng tiểu
Tú cũng là công thần, nếu như cô không trồng được tuyết thảo, thì cho dù có dùng đơn thuốc của lão sư phụ cũng vô dụng, không bột đố gột nên hồ.

Tuy vậy tiểu Tô vẫn phối hợp với tiểu Tú nói: "Bà Hảo, đúng là phải dựng
một tấm bảng Trường Sinh." Bà Hảo nghe xong rất vui. Lúc tiểu Tú và tiểu Tô đi rồi, bà Hảo vẫn còn đang suy nghĩ không biết nên đặt tấm bảng
Trường Sinh này chỗ nào cho tốt, vừa có thể nhìn thấy mỗi ngày, vừa
không để cho người ta nói mình tuyên truyền hoạt động mê tín.

Bình thường mất khoảng một tiếng đi đường, lần này chỉ có 40 phút, tiểu Tú
cảm thấy là do tinh thần phấn chấn, nếu không phải vì đến nhà lão sư phụ sớm để hỏi tình hình của tiểu Tô thì làm sao mà nhanh như thế được! Dọc đường đi, tiểu Tú nói chuyện với tiểu Tô liên tục, mà toàn là nói những vấn đề đâu đâu..., ví dụ như: "Tiểu Tô, sáu con heo nhỏ nhà chúng ta đã mập lên rồi, cũng đã được mấy tháng rồi mà!" Nếu không thì là: "Anh nói xem năm nay ruộng nhà chúng ta nên trồng gì?" Bởi vì khẩn trương cho
nên không thể không tìm chuyện để nói.

Tiểu Tô trả lời từng
câu một: "Heo mập như vậy đều là công lao của em, nếu không phải em nghĩ ra thức ăn cho chúng, làm sao mà lớn nhanh được!" Tiểu Tú nhớ rất tốt,
chỉ cần xem qua là có thể nhớ khá lâu, nhà mình nuôi heo, nên cẩn thận
lục tìm một trong trí nhớ những vấn đề về chăn nuôi heo còn sót lại. Kết quả là tìm ra được một số cách, hiệu quả không tệ!


Đến nhà
lão sư phụ, lão sư phụ nhìn thấy hai người bọn họ đến rất vui vẻ, cười
hỏi: "Uống thuốc sao rồi?" Lão sư phụ theo thói quen hỏi tiểu Tú, nhưng
lần này là tiểu Tô tự trả lời : "Cám ơn lão sư phụ, thuốc đã uống được
mười thang, trong nhà còn có hai thang nữa, tai cũng đã nghe được, chỉ
là không rõ, cho nên muốn nhờ người nhìn giúp!"

Đơn
thuốc của lão sư phụ cũng chỉ như thuốc dẫn, quan trọng nhất vẫn là
tuyết thảo khó có được, bằng không cho dù phương thuốc tốt đến đâu cũng
nhỉ đem gác xó. Nay tiểu Tô chủ động đến tái khám, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý giúp đỡ, tiểu Tô vươn tay cho lão sư phụ bắt mạch, hai tay
luân phiên.

Tiểu Tú và tiểu Tô không gấp, để lão sư phụ chỉ
huy, chờ lão sư phụ vừa lòng bỏ tay xuống, thời gian đã trôi qua rất
lâu. Hai người vội vàng chờ lão sư phụ cho kết luận, bỗng ngoài phòng
xuất hiện thêm vài người! Quay đầu nhìn, hóa ra là đoàn người đã từng
cướp tuyết thảo!sssssssssssssss


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận