Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Diệp Băng Hy nhìn Phong mẹ ngủ rất ngon, thật không nỡ gọi bà dậy. Nhưng thôi, ngủ lâu quá cũng không có tốt cho sức khoẻ, khẽ lấy tay lay nhẹ người Phong mẹ, cô gọi:

"Bác gái, dậy thôi! Chúng ta đi tập thể dục!"

Dù đã rất cố gắng nhưng dường như vẫn chưa thể lay động được tinh thần thép của Phong mẹ. Diệp Băng Hy lắc đầu ngao ngán, sao bà lại có thể giống cô đến vậy chứ? Thật là đáng yêu!

Cô đi đến phía cửa sổ, kéo rèm ra, để những tia nắng sớm rọi vào phòng. Ánh nắng là một trong những công cụ đánh thức người ngủ say hiệu quả nhất.

Diệp Băng Hy đứng trước cửa sổ. Khung cảnh ở đây đẹp quá! Phong ba, Phong mẹ sống ở ngoại ô, tránh xa những khói bụi, ồn ào, xô bồ của chốn thị thành. Nơi đây bình yên đến lạ thường, có đồng lúa xanh, có tiếng chim hót, có hoa cỏ dại,... Cuộc sống an nhàn nơi đây thật đáng để hưởng thụ.

Cách này của Diệp Băng Hy thật sự rất có công dụng. Chẳng mấy chốc, Phong mẹ đã dụi mắt tỉnh dậy, bà vu vơ hỏi:

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Đã gần bảy giờ rồi ạ! Bác mau vệ sinh cá nhân đi, chúng ta đi tập thể dục!" Nghe tiếng Phong mẹ, Diệp Băng Hy quay lại, tươi cười nói.

Phong mẹ như tỉnh hẳn ngủ khi nhìn thấy Diệp Băng Hy. Ay ya, mất mặt quá! Sao lại để con dâu tương lai nhìn thấy bộ dạng này kia chứ! Bà ngượng ngùng đi vào phòng vệ sinh.

"Con chờ bác một lát nhé!"

"Vâng."

Nói rồi, Diệp Băng Hy đi xuống nhà. Bây giờ dường như cô đã quen với ngôi nhà này, coi gia đình Tiêu Phong như chính gia đình mình vậy. Nghĩ đến việc phải chuyển đi, cô thực sự không nỡ, thôi thì đánh cắm rễ ở đây vậy.

Mười lăm phút sau, cuối cùng Phong mẹ cũng xuống.

"Tiểu Hy, chúng ta đi thôi!"

Bà đi đến vỗ vai Diệp Băng Hy.

Hai người cùng nhau đi ra công viên gần nhà. Bình thường, Phong mẹ chỉ tập yoga trong nhà thôi nhưng hôm nay bà muốn đưa Diệp Băng Hy ra ngoài cho khuây khoả nên mới dẫn cô ra đây.

"Ở đây thanh bình quá bác nhỉ? Thật tuyệt!"

"Con thích ở đây đến vậy thì mau chóng thành con dâu bác đi!"

"Bác lại trêu con rồi. Bác không để ý đến thân phận con sao? Con thấy mấy gia đình danh gia vọng tộc thường tìm mấy người hôn đăng hộ đối. Bác không sợ con làm mất mặt Phong Gia sao?"

Phong mẹ tươi cười.

"Con bé này nghĩ đi đâu vậy? Bác với Phong ba chưa bao giờ đặt nặng vấn đề môn đăng hộ đối. Chỉ cần đó là người Tiểu Phong yêu và người đó cũng yêu Tiểu Phong thật lòng thì bác đều chấp nhận hết. Một cuộc hôn nhân thương mại thì sao có thể hạnh phúc chứ!"

Diệp Băng Hy nghe xong vô cùng xúc động. Bà có lẽ sẽ là người mẹ chồng tuyệt nhất thế gian mất. Không ngờ bà lại lựa chọn tin tưởng một người mà ngay cả lai lịch như thế nào cũng chưa điều tra, còn đối xử với cô rất thật lòng.

"Bác tốt thật đấy!"

"Bây giờ con mới biết à?"

[.....]

Hai người vừa chạy bộ vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Ba mươi phút sau, hai người mới trở về.

"Em về rồi à? Có mệt không? Uống chút nước đi!". Tiêu Phong vừa nói vừa đưa một cốc nước cho Diệp Băng Hy.

Phong mẹ có cảm giác mình như người vô hình ấy. Bà đánh một cái thật mạnh vào tay Tiêu Phong:

"Thằng nhóc này, ạn có còn coi mẹ anh tồn tại nữa không hả?"

"Mẹ đi mà tìm chồng của mẹ đi chứ, sao lại ở đây ăn vạ con?"

Tiêu Phong tỉnh dậy không thấy Diệp Băng Hy đâu, hỏi ra mới biết là cô đi tập thể dục với Phong mẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui