Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

"Con biết rồi, con đi đây!"

"Ừm. Đi nhanh lên kẻo đồ ăn lại nguội mất, không ngon. Với lại Tiểu Hy phải chờ lâu."

Tiêu Phong tạm biệt Phong mẹ rồi rời đi ngay, chẳng mảy may để ý đến người nào đó vẫn còn đang giơ tay chào.

Hà Linh Chi trực trào nước mắt. Anh ấy thực sự không hề đặt cô vào mắt, ít nhiều gì thì hai người cũng là bạn bè, là đồng nghiệp chinh chiến thương trường bao lâu nay kia mà. Rõ ràng là cô quen anh sớm hơn vậy mà sao bỗng nhiên một con nhỏ từ đâu đến cướp anh đi. Hà Linh Chi thật sự không cam lòng.

Thấy cô cứ đứng thất thần, Phong mẹ mới hỏi han:

"Linh Chi, con sao vậy?"

Hà Linh Chi giật mình, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

"Con không sao ạ. Tối nay bác Tiêu có về không mẹ?"


"Giờ này còn bác Tiêu gì nữa, gọi ba!"

"Nhưng mà..." Hà Linh Chi ngại ngùng.

"Không nhưng nhị gì hết, nhà này bác là kèo trên, con không cần phải e dè, cứ yên tâm."

"Vâng mẹ."

Ba mươi phút sau thì Phong ba về, đồ ăn cũng vừa nấu xong, phải nói là vô cùng trùng hợp.

"Ông về rồi đấy à? Hôm nay chơi có vui không ?" Phong mẹ đi đến cất gậy chơi golf cho Phong ba, tiện thể lấy cho ông một cốc nước.

"Bà có chuyện gì mà vui vậy, còn chuẩn bị nhiều món thế này? Hay bà định hâm nóng tình cảm với tôi à? Nhưng mà hôm nay tôi không có thời gina đâu. Lát nữa ăn xong tôi phải vào bệnh viện thăm Tiểu Hy, xem con bé thế nào rồi. Nghe tin con bé bị thương mà cả buổi tôi cứ lo lắng bồn chồn không yên." Phong ba cầm nước lên uống, trầm ngâm nói.

Hà Linh Chi từ trong hầm rượu đi ra, tay cầm một chai vang đỏ. Tình cờ, cô ta nghe được hết những lời Phong ba vừa nói. Khẽ dựa lưng vào tường, cô ta thất thần. Diệp Băng Hy vậy mà lại chiếm được cảm tình của Phong gia. Nhìn họ bây giờ hạnh phúc như một gia đình thực sự vậy! Tại sao chứ? Tại sao lại là Diệp Băng Hy mà không phải là cô?


Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười thật vui vẻ, Hà Linh Chi bước ra ngoài với chai rượu trong tay.

"Bác Tiêu về rồi ạ!"

Phong mẹ liền đi đến nắm tay dắt Hà Linh Chi đến bên bàn:

"Thông báo với ông, từ hôm nay, Linh Chi sẽ là con gái của chúng ta."

Phong mẹ đúng là người đàn bà quyền lực, không cần phải hỏi ý kiến Phong ba, mọi chuyện là do bà quyết định, quyết định xong thì chỉ cần thông báo để mọi người biết và thực hiện thôi.

Phong ba vốn không thích Hà Linh Chi, đơn giản vì cô ta quá hoàn hảo, lúc nào cũng đeo đến hàng tá mặt nạ trên mặt. Nhưng nếu là ý muốn của Phong mẹ thì ông cũng không cản, chỉ cần cô ta an phận không làm gì ảnh hưởng xấu đến Phong gia là được.

"Bà đã thông báo thì tôi cũng vui vẻ mà chấp nhận vậy. Linh Chi, chào mừng con gia nhập Phong Gia. Sau này chúng ta là người một nhà, ba mẹ sẽ đối xử với con như con gái, cũng mong con đối xử với ba mẹ cũng thật lòng như vậy."

"Nhất định rồi ạ. Con cảm ơn ba mẹ đã chấp nhận con." Hà Linh Chi mỉm cười.

"Được rồi. Vậy chúng ta dùng cơm thôi. Cơm hôm nay là do đích thân tôi với Linh Chi nấu đấy. Ông ăn thử xem tài nghệ nấu nướng của con gái ông thế nào."

"Để tôi thử xem...Ừm, rất ngon! Tay nghề của Linh Chi rất tốt, xem ra sau này phải để cho mẹ con theo học con nấu nướng rồi." Phong ba khen ngợi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận