" Có chuyện gì ???" Cô bước đến thư phòng ngồi lên chiếc ghế sofa gần cửa sổ, ánh trăng dọi vào cửa sổ làm khung cảnh trở lên huyền bí ...
-" Bảm chủ tử, Các trưởng lão muốn gặp người ." 1 người mặc đồ đen quỳ xuống báo.
-"Ân !!! ta biết rồi. Nói với họ ta sẽ về sớm." Cô nhắm mắt trả lời.
-" Thuộc hạ đã rõ." Người áo đen kia cúi đầu trả lời.
-" Ngươi hãy điều 5 ám vệ giỏi nhất tới đây để bảo vệ phu nhân." Cô khẽ mở mắt nhìn người áo đen đang quỳ dưới đất lạnh lùng phân phó.
-" Thuộc hạ đã rõ, Xin chủ tử yên tâm." Người áo đen khẽ ngẩng đầu nhìn cô.
-" còn việc gì sao ??? " Thanh âm lạnh lẽo vang lên.
-" Dạ không ." Người áo đen vừa nói xong lập tức biến mất trước mắt cô.
Còn về phần Nguyệt Nguyệt thì ....
Vừa mở mắt ra không thấy Ân Ân đâu lập tức đi kiếm ....
-" Ân Ân
!!!" Hắn khẽ gọi, vì sợ ảnh hưởng tới người khác nên hắn gọi vô cùng nhỏ.
Chạy vào phòng tắm ... Không có... chạy xuống phòng bếp..... Không có.... lại chạy lên phòng ngủ.... Cũng không có...hắn chợt nghĩ....
Ân Ân bỏ hắn rồi đi sao !!!! Nghĩ đến đây hắn chợt khóc toáng lên.
-" Ân Ân ... Ô ô....Ân Ân đâu rồi....Nguyệt Nguyệt ...sợ a..." Hắn khóc nước mắt chảy tèm lem .
Nghe tiếng khóc cô lật đật chạy từ thư phòng về lại phòng ngủ...
Còn mọi người vì tiếng khóc của hắn mà thức dậy hết một lượt... rầm rộ kéo nhau tới phòng ngủ của 2 vợ chồng hắn...
-" Sao vậy Nguyệt Nguyệt ???"
Người chạy tới đích đầu tiên là Ân Ân... Nhầm nhầm ... là chạy tới phòng chứ... Sau đó là pama rồi tới quản gia và mấy người hầu....
-" Oa... Ân Ân ....!!!" Nhìn thấy bóng dáng của Ân Ân hắn lao tới ôm cô thật chặt
-" Nguyệt Nguyệt .... sợ..." Hắn ôm chặt lấy cô rồi khóc to hơn.
-" Sao vậy ???" Khuôn mặt cô hiện lên 1 tràng ôn nhu kèm theo sủng nịnh.
Cô giúp hắn lau đi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt. Sau đó quay ra đằng sau liếc 1 cái...
Thấy cái liếc mắt của cô mọi người liền chuồn khẩn cấp và tiện tay giúp họ đóng cánh cửa lại.
-" Ân Ân ... Bỏ... bỏ rơi... Nguyệt Nguyệt...ô ô... Ân Ân không ...không cần...Nguyệt Nguyệt nữa ..." Hắn gục đầu vào ngực Ân Ân khóc thút thít.
-" Ta không có !!!" Cô khẽ nâng mặt hắn lên thế là 4 mắt nhìn nhau....
-" Có... Hùi nãy.. Nguyệt Nguyệt kiếm...mà không ...không thấy..." hắn nói trong tiếng nấc.
-" Ban nãy ta ở thư phòng ." Cô biện minh.
-" Thật sao???" Hắn chớp chớp đôi mắt mọng nước nhìn cô.
-" Thật .!!!" Cô trả lời.
-" vậy Ân Ân sẽ không bỏ Nguyệt Nguyệt chứ ???" Hắn ngây ngô hỏi
-" Ừm !!! sẽ không." cô nhanh chóng đáp. Không biết trong cái đầu nhỏ của hắn chứa những cái gì nữa...
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, hắn nở nụ cười thật tươi nhìn cô.
Cô kéo hắn xuống giường, nhanh chóng giúp hắn ngủ. Ngày hôm nay cũng đã làm khá nhiều chuyện...Thật mệt... giờ thì ngủ nào.... khẽ hôn lên khuôn mặt hắn , cô từ từ chìm vào giấc ngủ mà không hề biết có người nào đó đang cười... 1 nụ cười vô cùng xinh đẹp.....
HẾT CHƯƠNG 10 ...
đuối quá.. cáo chuồn đây... xiu phải đi học nữa...Ppp cả nhà