Cô nhanh chóng bước lên chiếc trực thăng đang đứng chờ mình. Tâm trạng thoáng buồn nhưng cô rất nhanh chóng lấy lại khuôn mặt lạnh lùng mà 1 tháng nay cô không dùng tới.
-“ Có chuyện gì sãy ra khi tôi vắng mặt không ??? “ Cô lạnh lùng lên tiếng.
-“ Thưa chủ tử, Có 1 số chuyện sảy ra nhưng bọn thuộc hạ đã giải quyết hết rồi!!” 1 người áo đen ngồi trước mặt cô lên tiếng.
-“Tốt, vậy còn việc ở công ty thỳ sao ???” Cô Cúi đầu đọc cuốn sách mà mình mới vớ được trên máy bay.
-“ Thưa chủ tử, có 1 số người thừa dịp không có ngài ở trong công ty cố ý làm loạn.” Người mặc áo đen kia cung kính trả lời.
-“ ừm. Kim cậu đã điều tra ra những ai tham gia vụ ám sát tôi chưa??? “ Cô vẫn cúi đầu đọc cuốn sách nhưng trong lòng thì * mau nói đi…mau nói đi tôi sẽ băm bọn chúng ra trăm mảnh rồi nấu cho heo ăn… hừ…. hừ”
-“ Bẩm chủ tử là người của Bắc bang.” Người thanh niên tên Kim kia ngước mắt nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt lo sợ. * Ajzz các ngươi chết chắc rồi.*
-“ Tốt !!! Vậy mai hãy đến san bằng Bắc bang cho ta. Để cho bọn chúng an phận cũng đã lâu rồi. “ Cô ngước lên nhìn Kim với ánh mắt vô cùng tức giận nói.
-“ Vâng !!! Thuộc hạ sẽ làm ngay.” Kim sợ sệt cúi đầu xuống không giám nhìn lên.
-“ Tốt, tôi tin tưởng cậu.” Cô nhếch môi cười nhẹ. Bắc bang ư.??? Tới ta mà các ngươi cũng giám đụng, các ngươi chết chắc rồi.
---------TẦNG THƯỢNG TẬP ĐOÀN ÂU THỊ.--------
-“ Chủ tử , đã tới nơi rồi mời ngài xuống. “ Kim cung kính cúi đầu nói.
-“ Đã biết !!! “ Cô lạnh lùng trả lời.
Đi thẳng vào phòng làm việc, nhìn 1 núi hồ sơ cô lắc đầu ngao ngán. Ây da bây giờ ở đây mà có Nguyệt Nguyệt bảo bối thì vui rồi…
Thoáng chốc đã tới chiều, tất cả mọi người ra về hết, cô lết than sác mệt mỏi lên tầng trên cùng – chú ý đấy là nhà của chị Ân.
Ngồi lên giường , lấy cái điện thoại trong túi ra cô bấm 1 dãy số rồi sau đó bấm gọi.
-“ Chủ tử??? “ 1 giọng nữ trong điện thoại vang lên.
-“ Ừm , Thủy hãy giúp ta chuẩn bị hôn lễ, ta sẽ kết hôn .” Cô giọng tỉnh bơ nói.
-“ Hả ??? “ Thủy hét to …
-“Chủ tử !!! Ngài muốn lấy chồng. “ Như không tin vào tai mình Thủy hỏi lại.
-“ Đúng vậy. Cô hay mau chuẩn bị đi.” Cô lạnh lùng lên tiếng.
3 Ngày nữa, đúng 3 ngày nữa cô sẽ đón hắn về đây. Như vậy cô sẽ không phải nhớ mong hắn nữa.
Trong khi đó tại Nam Cung Gia….
-“ Ông nội a, sao Ân Ân đi lâu vậy nha..” Hắn lay lay người Ông nội.
-“ Nguyệt Nguyệt à , con đừng như thế nữa được không ??? con hỏi ta câu này là lần thứ mấy trăm rồi hả ??? “ Ông nội lắc đầu ngao ngán nhìn đứa cháu đích tôn của mình.
Đứa cháu này là thứ mà con trai và con dâu ông để lại trước khi chúng nó sang thế giới bên kia. 28 năm rồi, đã 28 năm rồi…2 vợ chồng chúng nó đã chết được từng ấy năm và cháu ông cũng đã 28 tuổi
. Ông thấy mình ngày một già đi, Ông không biết mình sẽ cố gắng gượng được bao nhiêu năm nữa. Nhưng giờ đây ông đã an tâm, cháu ông đã có người săm sóc và thương yêu nó. Thấy nó như vậy là ông đã mãn nguyện lắm rồi.
-“ Ông nội…Ông nội sao ông lại khóc.???” Hắn ngây thơ nhìn ông rồi hỏi.
-“ Ông bị bụi bay vào mắt ấy mà , không sao đâu!!!” Ông nhìn hắn bằng đôi mắt hiền từ trả lời.
-“ Ông…ông có sao không ??? “ Hắn chớp chớp đôi mắt to tròn ngay thơ nhìn ông.
-“ Hahaha bảo bối ông không sao !!!” Ông cười sảng khoái, Đứa cháu ngốc nghếch của ông giờ đã biết quan tâm ông rồi đấy….