Diệp Hy.
Dạ tiệc mừng Giáng sinh đồng thời chúc mừng lão nhân kia xuất viện, trợ lý thực hiện vô cùng xuất sắc. Hội trường rực rỡ nhất, thời gian ngắn nhất, đội hình xa hoa nhất!
Lão nhân mặt đầy hồng quang, một bộ đức hạnh khôi phục hoàn toàn, cùng tam thúc lục bá hàn huyên, thấy anh, thản nhiên liếc mắt một cái: “Ngươi tới làm gì? Thằng con bất hiếu!”
Lão nhân này, tính tình càng ngày càng quái dị.
Hung hăng trừng mắt liếc lão nhân một cái, không hiểu sao lại phát hiện lão nhân không đến mức chán ghét giống như trong tưởng tượng.
Cau mày, lại trừng một lần.
Lão nhân giơ quải trượng muốn đánh lại đây: “Biến! Không muốn đến thì đừng đến! Không cần ngươi giả mù sa mưa, giả hiếu thuận!”
Quải trượng vù vù bay tới, rõ ràng thấy, lại là không tránh đi, lão nhân kia một chưởng đánh đến, chạm vào cánh tay sinh đau.
Cánh tay tê rần. Khoảng trống nguyên bản vẫn chết lặng trong lòng, theo đó mà tràn ra đau.
Không nghĩ đến, ngay từ đầu mở dạ tiệc, là vì muốn chăm sóc cho lão nhân. Là vì, muốn lấy lòng Hạ Tiểu Hoa.
Hơn nửa năm trước đã lập ra một hội nghị liên tịch. Tham gia hội nghị đều là người đặc biệt quan trọng, ngày thường so với mọi người đều bận rộn hơn cả. Thật vất vả sắp xếp được thời gian, đề tài thảo luận đều là đại sự, tài liệu cơ mật đều mang ra luận đàm, cực lực thu xếp hơn nửa năm mới thành hình. Hội nghị đang tiến hành chưa được một phần ba, lại vì một lý do lông gà vỏ tỏi mà gián đoạn, hết thảy không biết tại sao lại chạy tới tham gia dạ tiệc Giáng sinh.
Đội hình quá mức xa hoa, lòng hiếu thuận khiến cho toàn bộ giới thượng lưu phải kinh động. Lại rõ ràng chỉ là lông gà vỏ tỏi.
Biết rõ là lông gà vỏ tỏi, chỉ vì một câu kia: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư thỉnh ngài có rảnh thì xem báo!”
Xem báo. Hội nghị liên tịch trọng yếu như vậy, trợ lý lại cố tình báo cáo một việc nhỏ không đáng để ý tới.
Cố tình, muốn lấy lòng Hạ Tiểu Hoa.
Đình chỉ hết thảy mọi công tác.
Không nghĩ đến, dù như vậy, cũng không muốn trở về nhà.
Nhà. Hết thảy đều là bóng dáng Hạ Tiểu Hoa.
Vẫn không giãy dụa, quá mức thuận theo. Lão nhân đánh xong rồi, giơ quải trượng, lần thứ hai nhưng nửa ngày vẫn chưa có đánh xuống.
Chính là sắc mặt không tốt, thổi râu trừng mắt. Bị chú ba ôm cổ, nói: “Lão Diệp! Đừng đánh! Tiểu Diệp kỳ thực rất hiếu thuận! Huy động đội hình lớn như vậy đến đón anh xuất viện!”
“Giả mù sa mưa!” Lão nhân lải nhải, quải trượng coi như có bậc thang đi xuống.
“Tiểu Diệp như thế nào lại là giả mù sa mưa? Anh làm ầm ỹ không muốn sống nữa, không muốn giải phẫu, thế nào cũng phải bắt tiểu Diệp ly hôn, không cần nhà giàu mới nổi kia làm con dâu, tiểu Diệp không phải rất nghe lời, không nói gì ly hôn liền ly hôn! Này không phải đều là vì hiếu thuận anh đâu!” Chú ba nói thao thao bất tuyệt, lại liều mạng hướng về phía anh nháy mắt, ý bảo anh phối hợp.
Trong lòng giống như có cái gì đó vỡ ra thành từng mảnh, hướng về phía lão nhân nghiến răng nghiến lợi: “Không chết được, xứng đáng sống cô độc hết quãng đời còn lại!”
Tròng mắt chú ba thiếu chút nữa rớt đi ra.
Lão nhân bắt tay vào chỉa chỉa người anh: “Ngươi ngươi ngươi! Thằng bất hiếu! Cút!”
Không muốn trả lời, đẩy ra lão nhân, đến khu đồ ăn lấy rượu vang.
Đầu lưỡi thản nhiên còn sót lại vị chanh, hương vị kẹo que.
Quen thuộc giống như là rất nhiều năm trước kia, vẫn là cảm giác say nhưng lần đầu tiên ngửi được hương vị mê người như vậy.
Dùng sức nuốt một ngụm rượu vang, đầu lưỡi cay xè, có chút đau đớn.
Một chút cay đắng, theo khoang miệng tràn ra, càng ngày càng đậm, rốt cục không thể khống chế được.
Nửa giờ trước, rõ ràng nắm lấy tay của anh để trong ngực nói: “Đừng sợ! Lão nương bảo vệ anh!” Nói lớn tiếng như vậy, nói mạc danh kỳ diệu động lòng người như vậy.
Hạ Tiểu Hoa căn bản chính là sợ quỷ, lại cố tình giả bộ dũng cảm.
Dù sao, cũng luôn luôn là cô độc, không tiếc ngay cả nhà giàu mới nổi cũng không làm, ngẩng đầu nói: “Lão nương không có tiền!” Nói được đương nhiên.
Căn bản mặc kệ người bên ngoài có đau lòng hay không, vô tâm vô phế.
Hạ Tiểu Hoa thấp đầu cắn đùi gà, miệng đầy dầu mỡ, vắt chân. Nhìn cô ấy như vậy, xác thực vô cùng đau lòng, muốn thực hiện nguyện vọng của cô ấy, gì cũng được.
Hứa hẹn, lại sợ hãi.
Hạ Tiểu Hoa nói: “Nói lại một lần có được hay không?” Vẻ mặt hối hận không kịp.
Hối hận làm cho người ta sợ hãi.
“Diệp Hy, tôi ở cục dân chính chờ anh ký tên!” Mím môi, Hạ Tiểu Hoa thật sự nghiêm túc, trong ánh mắt, là tràn đầy hối hận.
Không thể.
Muộn rồi, Hạ Tiểu Hoa.
Từ lúc rất nhiều năm trước kia, bắt đầu khi đem hương vị chanh mê người kia đặt lên người anh.
Muộn rồi.
Coi nhẹ lâu lắm, đến lúc phát hiện, liền cảm thấy mê người.
Càng tiếp cận, càng mê người.
Bộ dáng ôm lấy thắt lưng, hôn anh thực mê người.
Tay nhỏ bé lạnh lẽo vươn ra thoát quần áo của anh, thực mê người.
Bộ dáng cúi đầu đem quả táo gọt trơn tru, thực mê người!
Bộ dáng uy lão nhân ăn canh, vẻ mặt không kiên nhẫn cầm muỗng nhỏ liều mạng thổi thực mê người!
Muốn ăn gỏi nhưng lại không dám đi qua, trở mình ánh mắt tiểu bạch thực mê người!
Cầm điện thoại rống: “TMD Diệp Hy, lập tức cút đến bệnh viện cho lão nương!” Thực mê người!
Sợ đến đòi mạng, đem tiểu bạch kiểm vô tội ném ra khỏi xe điện ở nhà ma, thực mê người!
Liền ngay cả vừa vắt chân vừa ăn gà chiên, còn khều kẽ răng cũng thực mê người!
Hồi tưởng hết thảy, Hạ Tiểu Hoa trong trí nhớ đều thực mê người!
Vươn tay đưa ra ly rượu, ý bảo phục vụ rót đầy.
Nữ phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục, một bên thuận theo giơ cái chai rót rượu, một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Diệp tiên sinh, ngài uống nhiều rồi, để ý tửu lượng!”
Lắc lắc bình rượu trong lòng, cười đến lộ ra hai cái răng khểnh: “Diệp tiên sinh, một chai này, cơ hồ đều là ngài uống!”
Thiện ý lại ôn nhu.
Lễ phép cười cười, hòa thêm nước vào rượu, nâng chén: “Giáng sinh vui vẻ!”
Đón lễ hội, nguyên lai là như vậy.
Ngọt ngào làm cho người ta tim đập, cũng đau lòng!
Một ngụm một ngụm, uống cạn ly rượu.
Lại ý bảo rót tiếp.
Nữ phục vụ cười đến càng phát ra ôn nhu, tay rót rượu, như là lơ đãng, nhẹ nhàng chạm qua mu bàn tay của anh.
“Diệp tiên sinh, tâm tình ngài không tốt?”
Hỏi vượt quá phận sự.
Nhíu mày, cố ý buông ly rượu, lấy khăn ra lau tay.
Khăn tay dính tàn tích nước Coca, đã sớm không còn màu trắng.
Không chút do dự lấy khăn tay dính Coca lau mu bàn tay. Cảm nhận được xúc cảm mịn màng, cảm thấy Coca cũng không đến nỗi làm người ta chán ghét.
Biểu hiện quá mức rõ ràng, mặt nữ phục vụ đỏ lên, một đạo chất lỏng hiện lên ở đáy mắt, xấu hổ nhưng vẫn phải nghẹn ra một nụ cười nghề nghiệp: “Diệp tiên sinh, nếu ngài không ngại, tôi có thể đổi đồng sự số ba đến phục vụ ngài!”
Gật đầu. Đem ánh mắt nâng lên, không thèm liếc nữ phục vụ một cái.
Phía sau có tiếng nhẹ nhàng cười duyên.
Lễ phục màu trắng, bên trên có vẻ bảo thủ, nhưng tà váy lại xẻ thật sâu, làm cho đôi chân càng có vẻ phát ta tinh tế thon gầy.
“A! Diệp tam công tử! Thế nào đến muộn cũng không qua bàn của chúng tôi tiếp vài ly, trốn ở nơi này uống rượu đâu?” Bên cạnh lễ phục trắng vang lên một tiếng cười to sảng khoái.
“Phan lão gia, nghe thanh âm của ngài, dường như còn trung khí mười phần!” Mỉm cười, đáp lễ.
“Hảo, hảo!” Phan lão gia tử một tay kéo lễ phục trắng: “Bị bệnh một chút, ép buộc đến Mỹ lại ép buộc trở về, đi đi lại lại mất nửa cái mạng già! Sớm nên học lão Diệp nhà ta, tin tưởng chuyên gia trong nước!”
“Lão gia tử ngài an khang, có thể đến tham gia dạ tiệc, càng phát ra thân thể cường tráng mới đúng!”
“Dựa vào mỹ nhân này đây!” Phan lão gia tử vỗ vỗ mu bàn tay lễ phục trắng: “Chị gái tôi có duy nhất một đứa con gái bảo bối, ở nước Mỹ giúp tôi vui vẻ nhiều lắm! Hôm nay đi theo về nước, nhân thể giới thiệu với cậu!”
Phan lão gia tử chỉ vào người anh: “Nha đầu, đây là Diệp tam công tử của tập đoàn Diệp thị. Không cần lão nhân ta giới thiệu, cháu hàng ngày đọc tạp chí Danh viện đều thấy rồi!”
Lễ phục trắng tinh xảo, hai má phiếm hồng, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Cậu hai!”
Dịu dàng mà trong veo, còn mang theo ý tứ làm nũng, vừa nghe đã biết chính là khuê nữ được gia giáo cẩn thận.
Đột nhiên muốn nhíu mày, nhịn xuống, hướng lễ phục trắng cười cười, bất động thanh sắc.
“Lão Diệp từng đi Mỹ cũng đã gặp qua khuê nữ này nhà tôi, rất yêu thích, nhắc tới muốn khuê nữ làm con dâu, nhưng là cuộc đời không được như mong muốn!” Phan lão gia tử buông tay lễ phục trắng, hướng nàng đẩy sát đến bên người anh.
“A, đứng như thế này, ngoại hình quả thực là tương xứng!”
Lễ phục trắng cúi đầu, lộ ra gáy tinh tế trắng nõn, thẹn thùng cười khẽ, giống như chuyện này thủy chung cùng nàng không quan hệ.
Anh im lặng suy nghĩ, một lần nữa giơ lên ly rượu, hướng lễ phục trắng lắc lắc, chỉ vì xã giao.
Trong ánh mắt lễ phục trắng giống như có dòng nước chảy qua, sáng ngời mang theo mê hoặc.
“Diệp tam công tử, khuê nữ này nhà tôi da mặt mỏng, nhưng quả thật là vì cậu nên mới trở về. Đáng thương cho lão già như tôi, mời mấy năm trời mà nó đâu có chịu về, cậu vừa xuất hiện, nó đã tự động tự giác trở lại.” Phan lão gia tử vỗ vỗ bả vai anh, một bộ làm như đang nói chuyện vui đùa.
“Chúc mừng a, cháu rể! Rốt cuộc ly hôn, trở thành người đàn ông độc thân rồi! Này ly hôn thật sự là đúng thời điểm!”
Sắc mặt anh căng thẳng, ngửa cổ lại uống cạn ly rượu trong tay.
Khóe mắt Phan lão gia tử nhíu lại, cười đến thỏa mãn: “Cháu rể, lão già này nói chuyện trực tiếp, cậu đừng trách móc. Nhà giàu mới nổi cho dù có tiền, thủy chung vẫn chỉ là nhà giàu mới nổi. Mấy năm nay ở Diệp gia, nháo chuyện làm cho thiên hạ chê cười không ít, lão Diệp cũng coi như là tức giận đủ, thể diện của Diệp gia coi như cũng quăng theo. Cháu rể, cậu cũng nên tìm một người xứng đáng đi là vừa! Nhà giàu mới nổi trừ bỏ tiền, có thể biết cái gì? Cháu rể à, cậu không phải chỉ cần môn đăng hộ đối, phải cần có người nói chuyện tình cảm, nói chuyện nhân sinh!”
Rượu vang trong tay, đầy tràn, lại xử lý.
Nhà giàu mới nổi trừ bỏ tiền, Hạ Tiểu Hoa còn nói: “Diệp Hy, tôi không yêu anh! Thật sự không yêu!”
Nhà giàu mới nổi trừ bỏ làm trò cười, Hạ Tiểu Hoa còn nói: “Diệp Hy, anh thật sự nên một lần nghe lời lão Diệp!”
Nhà giàu mới nổi trừ bỏ tự tán dương, Hạ Tiểu Hoa còn nói: “Diệp Hy, Khả Nhạc cô ấy không giống tôi. Tính tình cô ấy tốt lắm, không nói lời thô tục, kính già yêu trẻ, còn thực sự biết chăm sóc người khác!”
Hạ Tiểu Hoa làm sao có thể như vậy?
Làm một nhà giàu mới nổi cũng không đúng cách, cố tình lại nói chuyện tình cảm, nói chuyện nhân sinh.
Hạ Tiểu Hoa bắt nạt thằng nhóc bé, đem tiểu bạch kiểm đảy xuống xe điện, nhưng không có cười nhạo, coi thường người bán hàng rong.
Hạ Tiểu Hoa chọc phiền toái đống lớn đống bé tuần san bát quái, mấy năm nay đi theo phía sau mông cô ấy thu dọn cục diện rối rắm còn chưa thiếu cái gì, cố tình lại không có nghe Hạ Tiểu Hoa nói một câu Diệp gia, nói: “Tôi là Diệp phu nhân!”
Hạ Tiểu Hoa cũng chỉ nói: “Lão nương TMD là nhà giàu mới nổi!”
Đến sau đó, không nói như vậy nữa, chỉ có thể cúi đầu: “Tôi không có tiền!” Dại dột rõ ràng cho cô ấy nguyện vọng, cũng không hiểu được phải đưa tiền đem về. Ngay cả nhà giàu mới nổi cũng làm không được nữa!
Hạ Tiểu Hoa, làm sao có thể như vậy?
“Cháu rể a, ly hôn xong rồi, nhà giàu mới nổi tuy có tiền, nhưng thủy chung cũng chỉ dọa người!”
“…” Anh há miệng, còn chưa kịp lên tiếng, đã có một thanh âm vang lên sau lưng, đặc biệt lớn giọng: “Ai nói con dâu nhà tôi dọa người?”
Lão nhân chống quải trượng, đứng thẳng tắp.
“Con dâu nhà tôi có một cái túi xách Hermes duy nhất toàn cầu, cô có sao?” Lão nhân cười đến đặc biệt hòa ái dễ gần nhìn lễ phục trắng.
Lễ phục trắng mở to mắt, lắc lắc đầu.
“Con dâu nhà tôi mua được du thuyền giả cổ loại tốt nhất đưa cho chồng nó, cô có sao?” Vẫn như cũ cười đến hòa ái dễ gần.
Lễ phục trắng càng phát ra ngây dại, không còn sức lắc đầu nữa.
“Con dâu nhà tôi mua Mercedes-Benz theo đuổi đại minh tinh, cô có thể sao?” Càng phát ra hòa ái dễ gần.
Ánh mắt lễ phục trắng đã muốn mở tròn.
“Con dâu nhà tôi cấp cho 8 trợ lý, mỗi người một BMW chạy chơi, cô làm được sao?” Hòa ái dễ gần cực hạn.
Mắt lễ phục trắng đã muốn phiếm hồng.
“Con dâu nhà tôi dùng Porsche ra chợ mua đồ ăn tươi cho quản gia, cô…”
Lễ phục trắng “Oa—-!” một tiếng, rớt nước mắt chạy đi.
Phan lão gia tử râu vểnh thật cao: “Hỏng! Lão Diệp! Ông hỏng rồi!”
Lão nhân đứng thẳng sống lưng, đầy uy nghiêm, sau lưng cũng tản ra kim quang.
Anh dùng sức đánh giá lão nhân, thấy ông ấy quả thật không đến mức chán ghét.
“Ai là con dâu ông?” Anh khinh thường hừ hừ.
Lão nhân lại hướng anh vung quải trượng: “Đứa nhỏ kia tục thành cái loại đức hạnh ấy, thân phận, gia thế, bối cảnh, học thức, nhân phẩm, tướng mạo không xứng với Diệp gia ta, còn không phải do cái tên bất hiếu nhà ngươi cưới về? Đứa nhỏ kia cho dù tục muốn chết, cũng là chuyện của Diệp gia, bao giờ đến lượt người ngoài gào to?”
Quải trượng lại vung tới, đánh vào cánh tay sinh đau.
“Ba!” Một tiếng.
Tục muốn chết, cũng là chuyện của Diệp gia.
Diệp gia.
Nhưng là, muộn rồi.
Hạ Tiểu Hoa nói, muộn rồi, Diệp Hy.
Lão nhân một gậy này đánh thật mạnh, hướng về phía anh sững sờ: “Thằng bất hiếu, ngươi thế nào lại không tránh?”
Anh vặn vẹo thân mình, hướng bên ngoài hội trường chạy đi.
Một gậy của lão nhân đánh đến, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót lợi hại.
Lên xe. Lái xe quen thuộc hỏi: “Diệp tiên sinh, về nhà sao?”
Nhà.
Anh lắc đầu: “Đi tìm Hạ Tiểu Hoa!”
“Diệp tiên sinh, ngài uống say?” Lái xe cẩn thận hỏi.
Đầu thực choáng váng, từ từ nhắm lại hai mắt, dùng sức rống: “Tôi muốn Hạ Tiểu Hoa!”