Lưu Tư Niên thả Đậu Đen xuống rồi vội vã mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Sợ cậu trai trẻ kia về nhà của mình rồi nên động tác của hắn rất nhanh, gần như là chạy ra khỏi nhà, may là vẫn đuổi kịp, đối phương đang trở về căn nhà ở bên cạnh.
"Chào cậu, Đậu Đen cào cậu bị thương rồi đúng không?" Lưu Tư Niên gọi cậu trai kia lại.
Lộ Dương quay đầu lại, xuyên qua khe hở của cổng sắt mà nhìn thấy một người đang đứng ở đấy.
Đối phương chạy tới đây rất vội, người nọ mặc một chiếc áo len, không thấy rõ bộ dáng nhưng vẫn có thể nhìn ra được làn da của hắn rất trắng, thật sự giống như là loại trắng phát sáng trong bóng đêm vậy.
"Vết thương nhỏ thôi."
"Nếu cậu đã chảy máu rồi thì phải tiêm mới được, tôi biết gần đây có một bệnh viện thú y mở 24 giờ, hoặc nếu cậu thấy phiền thì...!"
Lộ Dương không cảm xúc cắt ngang: "Chú à, chú là gay đúng không? Tôi là trẻ vị thành niên đó, nếu chú muốn mượn cớ đi bệnh viện để hẹn tôi thì bỏ đi."
"..."
Lưu Tư Niên dở khóc dở cười, tính tình vẫn rất tốt mà giải thích: "Đúng là tôi thích đàn ông nhưng không đến mức đưa ra loại yêu cầu như vậy với một người lạ mới gặp lần đầu đâu."
"Khi nãy, lúc chú vừa nhìn thấy mặt tôi thì đã sửng sốt trong chốc lát."
Lưu Tư Niên không ngờ đối phương lại chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy, nhưng hắn cũng không giải thích gì mà nói: "Nếu cậu không đi vậy chờ tôi một chút, trong nhà tôi có cồn iốt, để tôi lấy cho cậu rồi cậu tự mình khử trùng nhé.
Có chuyện gì thì tới tìm tôi, tôi ở nhà bên cạnh thôi.
Đậu Đen đã được tiêm vacxin phòng bệnh, cũng đã được tẩy giun sán rồi, chẳng qua là con nhóc này hay thích chạy ra ngoài chơi, tôi sợ vết thương của cậu vì vậy mà bị nhiễm trùng mất."
Nghe thấy cục lông đen kia chạy loạn khắp nơi khiến vết thương bị nhiễm trùng, lần này Lộ Dương không từ chối nữa, lạnh lùng gật đầu, biểu hiện rằng mình sẽ ở đây chờ.
Lưu Tư Niên không nhiều lời thêm, hắn vội vã quay về cầm thuốc đến.
Cậu nhóc kia vẫn đứng trong cổng, một tay đút vào túi quần.
Trong sân chỉ có một ngọn đèn, khiến y càng trông giống người đó hơn...
Lưu Tư Niên lại có chút hoảng hốt, đưa thuốc trong tay tới, hắn suy nghĩ một chút rồi cảm thấy vẫn nên giải thích vài câu thì hơn: "Tôi nhìn cậu rồi sửng sốt một chút không phải là vì có ý gì khác với cậu cả.
Chỉ là cậu, cậu trông quá giống em trai của tôi thôi, là em trai ruột."
"Chú à, đừng có học cách bắt chuyện của người ta như thế, quá yếu kém." Lộ Dương nhận lấy thuốc, trên mặt là một vẻ 'chắc tôi tin chú'.
"Cậu trông giống bạn trai cũ trong mơ của tôi lắm.", câu này Lộ Dương nghe không biết bao nhiêu lần khi còn làm việc ở quán bar rồi.
Người đàn ông này nhìn qua thì rất đứng đắn, nhưng không ngờ lại nói một câu "Giống em trai ruột" như vậy, bộ muốn chỉnh hình luôn à?
Lúc còn học tiểu học, thường hay có mấy ông già bỉ ổi bê nguyên cái bản mặt mất nết của mình tới bảo với y rằng, nếu đi "Chơi" với bọn họ một chút thì sẽ cho y tiền.
Tuổi tác Lộ Dương khi ấy vẫn còn rất nhỏ nhưng cái gì cũng biết, tuy tuổi còn bé xíu nhưng trên mặt y lúc nào cũng là một vẻ không dễ chọc, đáy mắt tràn ngập tàn nhẫn và điên cuồng.
Chơi cái đcm mày.
Ông đây xẻo cúc cu của mày luôn đấy tin không?
Lộ Dương khi đó lúc nào cũng hận đời và cả người luôn trong trạng thái đề phòng, một lời không hợp thì lập tức đánh người, đây chính là y.
Từ nhỏ đã không ai quản, quanh năm bị bạo lực gia đình, thêm vào đó là một gương mặt đẹp đẽ nên thường xuyên nhận được ý tốt của người khác, như bà chủ quán trà sữa chẳng hạn.
Và đồng thời cũng lọt vào mắt một vài lão dê già biến thái.
"Được rồi, cám ơn lời khuyên của cậu." Lưu Tư Niên ngược lại cũng rất dễ tính, ôn hòa nói: "Mà năm nay tôi chỉ mới hai mươi sáu thôi, không đến mức gọi là chú chứ hả?"
Lộ Dương: "Tôi xx chú đấy." (*)
(*Raw là 我□□叔 – tôi □□ chú.
Tui thật sự không biết □□ đấy là gì nên mới edit thành như thế...)
Lưu Tư Niên:...
Con nít bây giờ ghê thật.
Lưu Tư Niên không dám nói thêm nữa, sợ nói nhiều rồi thì bạn học nhỏ này sẽ mắng hắn là ông già biến thái mất, cười cười nói: "Có chuyện gì muốn hỏi thì tìm tôi, tôi ở ngay nhà bên cạnh thôi."
Thật ra, sinh nhật mười tám tuổi của Lộ Dương vừa mới qua thôi, chẳng qua là khi đối mặt với Lưu Tư Niên thì thẳng thừng lấy tuổi vị thành niên làm cớ cũng tương đối tốt.
Ở được trong khu này thì chắc chắn cũng là người có tiền đàng hoàng, hẳn là sẽ quan trọng thể diện, nếu như bị mọi người biết rằng quấy rối trẻ vị thành niên thì thật sự rất khó coi.
Lộ Dương không khách khí trực tiếp tắt đèn, bóng lưng và đêm đen cùng hòa làm một thể, rất nhanh đã biến mất.
Thật sự mà nói, ngoại trừ vẻ ngoài giống ra thì tính cách lại không hề giống chút nào.
Tiểu Dương tương đối ngoan ngoãn và nghe lời hơn.
Lưu Tư Niên nghĩ.
Lộ Dương trở về phòng mình đi rửa mặt rồi thô lỗ tự mình sát trùng bằng cồn iốt, trước đây y chẳng tiếc gì cái mạng rẻ rúng của mình cả nên đánh nhau rất tàn nhẫn, nhưng bây giờ y lại không muốn chết, ít nhất thì chết dưới vuốt của con mèo đen thui dốt nát kia lại càng không đáng tí nào.
...
Sáng sớm mùng ba, Tưởng Chấp bận rộn đi chúc Tết.
Hằng năm, từ hai mươi bảy, hai mươi tám âm lịch là cả nhà họ Tưởng bắt đầu bận rộn.
Triệu Thiến thích làm tiệc rượu nên những nhà khác đều có thể đến Tưởng gia chúc Tết vào hôm ba mươi.
Từ chân núi xếp hàng dài đến đỉnh núi, bao gồm cả vợ chồng Tề Bằng cũng được mời.
Chẳng qua là lần này Tưởng Chấp vừa nghe vậy liền khó ở từ chối ngay.
"Anh dâu đã cắt đứt quan hệ với Tề gia rồi mà." Tưởng Chấp nói.
Triệu Thiến nói: "Con thì biết cái gì, nhà người ta là huyết mạch tương liên, cha con họ về sau chắc chắn sẽ làm lành thôi.
Mẹ thấy con là người ngoài mà quan tâm nhiều quá rồi đấy, chúng ta chỉ mời bọn họ vào uống chén trà thôi mà."
"Mẹ, mẹ đừng mời họ, đó giờ Tề gia có bao giờ tới nhà chúng ta chúc Tết đâu."
Thật ra Triệu Thiến cũng khá chướng mắt Tề gia nên cảm thấy không cần phải phí công tranh cãi việc này làm gì, bà nói: "Không mời thì không mời, dù sao thông gia chân chính của Tề gia vẫn là Bạch gia.
Với lại muốn đến chúc Tết thì cũng là Tông Ân và Tề Trừng cùng đến mới đúng."
Rồi sau đó nói quản gia đi gửi thiệp mời.
Gần đây, Tề Bằng bị chuyện công việc làm phiền đến sứt đầu mẻ trán, vốn đang ổn định tiến vào một hạng mục có lợi nhuận cao thì thủ tục lại xảy ra vấn đề, hoặc là hợp đồng hạng mục chỉ còn một bước ký tên nữa thôi thì bị một bên khác chen vào cướp lấy, hoặc là sản phẩm bị rò rỉ ra ngoài,...!Ông ta căn bản không còn hơi đâu mà đi dạy dỗ con trai lớn nữa cả.
Lần đến Tưởng gia chúc Tết này đối với Tề gia bọn họ mà nói thì chính là một cơ hội, Tề Bằng muốn nhân việc này mà đến cầu xin Triệu Thiến, để Triệu Thiến nâng tay lên không gây khó dễ cho ông ta nữa.
Có được thái độ của Tưởng gia rồi thì sẽ lại giống như lúc trước, mọi người sẽ không còn ai nhắm vào ông ta.
Nhưng mà bây giờ đến cổng cũng không vào được.
Bọn họ bị từ chối ngoài cửa.
Lưu phu nhân ngồi trong xe thấy vậy thì bảo tài xế dừng xe, bà hạ cửa kính xe xuống rồi cười vui vẻ với xe của Tề gia ở đối diện, nói: "Ôi chao ôi, Tề phu nhân với Tề tiên sinh đến chúc tết thật sớm nha, hai người không vào trong ngồi một chút rồi uống chén trà à?"
Thấy sắc mặt Tề phu nhân đỏ lên, Lưu phu nhân vui vẻ vô cùng, bà vui sướng phất phất tay: "Thôi, không làm lỡ mấy người trở về nhà nữa, chúng tôi vừa mới đến, còn phải gặp mặt người ở trong đây."
Sau đó kéo cửa kính lên rồi kêu tài xế chạy xe đi.
Muốn hỏi tại sao Lưu phu nhân lại chán ghét Tề phu nhân như vậy, tất cả cũng bởi vì bà có một đứa con gái học cùng lớp với Tề Hạo.
Có một ngày, con gái bà trở về nhà với khuôn mặt rầu rĩ không vui, hỏi ra thì mới biết ở trong lớp Tề Hạo đã nói với con bé rằng, cho dù con bé được đi đến Tưởng gia, được Tưởng phu nhân khen xinh đẹp đi nữa thì sau này con bé cũng phải lấy chồng kết hôn, lấy chồng giống như anh của nó vậy, trở thành người ngoài, không thể thừa kế Lưu gia được nữa.
Lưu phu nhân tức giận vô cùng, từ đó trở đi cứ mỗi lần thấy Tề phu nhân là bà sẽ giở giọng điệu quái gở chanh chua.
Nghe được chuyện của Tề gia, Lưu phu nhân là người vui vẻ hơn ai khác, sau đó còn nghe ngóng được rằng Tề Bằng có con riêng.
Cùng là phụ nữ với nhau, chồng mình ở bên ngoài bồ này bồ nọ, nhưng Lưu phu nhân cũng không đồng tình gì mà ngược lại còn cảm thấy hả dạ vô cùng!
Tề gia không tiến vào được Tưởng gia, thế cho nên bọn họ cũng chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay với một năm rối như tơ vò này.
Tưởng Chấp cũng chẳng khá hơn là bao, chuyện chúc Tết ở nhà hắn vẫn luôn luôn như vậy, sáng hôm ba mươi thì tổ chức tiệc rượu, chiêu đãi đối tác làm ăn của ba hắn, đến mùng một Tết thì đến nhà ông nội.
Tưởng gia tự xưng là gia đình nghiêm chỉnh, ông nội của Tưởng Kỳ Phong là một người rất bảo thủ và ngoan cố, lão không bao giờ chấp nhận việc con trai mình có con riêng bên ngoài.
Lúc Tưởng Kỳ Phong bảy, tám tuổi, có lần mẹ của ông ta dắt ông ta đến Tưởng gia chúc Tết, đêm ba mươi năm đó tuyết rơi rất lớn, cha Tưởng nói rằng vì là Tết nên tâm trạng của cha mình rất tốt, ý muốn bọn họ cầu xin một chút, biết đâu lão lại mềm lòng rồi đồng ý cho Tiểu Phong vào gia phả.
Nhưng kết quả lại chính là mẹ của Tưởng Kỳ Phong dẫn Tưởng Kỳ Phong quỳ gối dập đầu dưới lớp tuyết dày trong sân, mẹ của Tưởng Kỳ Phong còn bị chính thất (*) của cha ông ta cho ăn một cái tát, mắng đủ loại ngôn ngữ cay nghiệt, và cũng chính ông nội Tưởng Kỳ Phong khi đó đã nói cả đời này sẽ không bao giờ để cho một đứa con riêng có tên trong gia phả, làm ô uế nhà họ Tưởng của bọn họ, thẳng thừng đuổi hai người ra ngoài.
(*Chỗ này ban đầu tui tính để là "Vợ cả", nhưng mà ngẫm lại thì không có vợ hai với vợ ba thì lấy đâu ra vợ cả, thế nên tui để là "Chính thất" luôn, mọi ngừi vẫn hiểu mà đúng khum...?)
Cha Tưởng rất uất ức, dù yêu thương hai mẹ con Tưởng Kỳ Phong thế nào đi chăng nữa thì cũng nhát gan không dám chống lại cha mình.
Sau lần đó, mẹ của Tưởng Kỳ Phong bị bệnh nặng, tâm tư tích tụ lâu ngày, rồi sau đó liền qua đời vì căn bệnh ung thư v*.
Cha của Tưởng Kỳ Phong biết chuyện thì áy náy vô cùng, nhưng vẫn không có gan đón Tưởng Kỳ Phong về nhà chính.
Cuối cùng thì Tưởng Kỳ Phong vẫn được nuôi ở bên ngoài, sau này vì không dám mượn danh tiếng Tưởng gia nên mới tìm cách trèo lên một cái cây cao khác là Triệu Thiến.
Có thể là vì chuyện này nên cứ đêm ba mươi là Tưởng gia sẽ không tiếp khách nữa.
Tưởng Kỳ Phong dù bận rộn đến đâu đi nữa thì buổi tối cũng sẽ rảnh rỗi, dẫn vợ và con trai đến nhà chính Tưởng gia, quang minh chính đại mà trở về.
Sau đó ở lại một đêm, chờ đến hôm sau mới quay trở về.
Ông nội của Tưởng Kỳ Phong đã qua đời từ lâu, cha Tưởng cũng đã hơn bảy mươi, phu nhân chính thất vẫn còn sống.
Ba người con trai mà cha Tưởng cùng với chính thất sinh thì không có tiền đồ gì lắm, thậm chí bọn họ còn muốn bám lấy hơi của Tưởng Kỳ Phong.
Hằng năm trở về, Tưởng Chấp cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì, các bác họ hàng Tưởng gia và anh em họ đều rất ân cần, giống như là sợ hắn không vui vậy, hay nói đúng hơn là sợ ba hắn không cao hứng.
Nhưng làm con trai như hắn cũng không dám nói gì.
Tưởng Chấp cảm thấy cứ về đêm hôm đó là tâm trạng của ba hắn có gì đó không đúng, đặc biệt là đối với bà Tưởng, nhưng cụ thể làm sao thì hắn lại không miêu tả được, mà dù sao đi nữa thì ba hắn cũng đã mời bác sĩ về tận nhà để chăm sóc cho thân thể cho cả hai ông bà.
Bà Tưởng có bệnh viêm khớp, cứ đến mùa đông là đau khớp chân, mà mỗi lần bọn họ trở về ăn cơm là còn phải náo nhiệt bày biện trong phòng khách hoặc là trong một gian phòng ấm áp ở sân.
Nhà chính Tưởng gia là tứ hợp viện kiểu cũ.
Phòng khách và phòng ấm đều không ấm áp như trên gường của bà Tưởng.
Bà Tưởng tự đặt cho phòng mình một cái bếp lửa, cứ vào đông là chỉ thích ngồi trên đó, ăn uống đều ở trên giường.
Tưởng Chấp cảm thấy bày biện ra ngoài sân quá giày vò, nhưng bà Tưởng và ông Tưởng đều nói không phiền phức, ăn ở bên ngoài rất náo nhiệt, hơn nữa còn có thể xem tuyết.
Năm nay không có tuyết rơi nhưng bọn họ vẫn chạy đến phòng ấm để ăn.
Đối với trẻ tuổi khỏe mạnh như Tưởng Chấp thì nhiệt độ như này không lạnh lắm, nhưng ra ra vào vào dễ nhiễm phải khí lạnh.
Thế nhưng dù hắn có nói như nào đi nữa cũng vô dụng, bà Tưởng vẫn vui vẻ đi ra ngoài ăn.
Bầu không khí rất kỳ quái, nhìn qua thì náo nhiệt thật đấy, nhưng mà khắp nơi ai cũng nịnh bợ hắn, Tưởng Chấp không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Mùng hai đến nhà cậu hắn thì tốt hơn một chút.
Mặc dù không có loại không khí kỳ lạ như vậy nữa, nhưng các thím và các chị họ đều rất thích hỏi hắn có bạn gái hay chưa, chị họ hắn còn muốn giới thiệu đối tượng cho hắn nữa chứ...
Tưởng Chấp mua một tấm vé đứng, sau đó nhanh chóng xách giò trốn vào phòng chơi game.
Chỉ có mùng ba là hắn cảm thấy vui vẻ nhất.
"Anh, anh dâu, chúc mừng năm mới." Tưởng Chấp mang theo quà nở một nụ cười Husky.
Tất cả đều là hoa quả, có một vài sản phẩm chăm sóc sức khỏe, đó là dành cho chú Quyền.
Sau đó hắn còn lấy thêm từ trong cốp xe ra một phần quà đầy gói đồ ăn vặt lớn thật lớn, đây là cho anh dâu.
Tề Trừng ngáp một cái ra mở cửa, bây giờ mới có bảy giờ mười lăm phút sáng, giờ này mà Husky đã tới chúc Tết rồi á???
"Anh dâu đừng khách khí, quà có hơi nặng, để tôi cầm là được rồi." Tưởng Chấp coi như đây là nhà mình, tự thay giày rồi khiêng đồ đi vào, hắn hỏi: "Chú Quyền ơi, mấy thứ này để ở đâu ạ? Trái cây con cất vào tủ lạnh..."
Sau đó mới chú ý đến trong phòng bếp có nhiều hơn một người, trông có hơi quen mắt.
"Ai vậy?"
Tề Trừng vừa thấy một gói đồ ăn vặt khổng lồ thì không ghét bỏ em trai Husky đến quá sớm nữa, cậu nói: "Bạn của tôi, Lộ Dương."
"Chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không nhỉ?" Tưởng Chấp cảm thấy trí nhớ của mình rất tốt.
Lộ Dương: "Lúc trước tôi từng làm việc ở quán bar."
"Ồ, ra vậy." Tưởng Chấp cũng không để ý lắm, bạn của anh dâu thì cũng là bạn của hắn.
Chú Quyền gọi Tiểu Tưởng vào ăn sáng, những năm qua hắn đều tới đây rất sớm, thế cho nên chú Quyền chuẩn bị rất nhiều món, đủ loại cả.
Tưởng Chấp phát hiện vị trí của mình đã bị Lộ Dương ngồi, ờm, không sao cả, đàn ông con trai không so đo này nọ, hắn lóc cóc tìm chỗ khác ngồi xuống.
"Tiểu Lộ thích ăn mì sợi, con ở ngoài còn làm việc khổ cực nên phải ăn nhiều một chút mới được." Chú Quyền nói.
Tưởng Chấp phát hiện Lộ Dương có mì thịt bò, những người khác đều không có, bao gồm cả hắn.
Nhưng mà cũng không sao hết, còn một bàn ăn lớn như vậy nữa cơ mà, hắn cũng không thích mì thịt bò nhiều lắm.
Chờ cơm nước xong xuôi, anh dâu mở một gói đồ ăn vặt lớn ra rồi lén lén lút lút nhét vào trong túi.
Một lúc sau, Lộ Dương xách cái túi kia rời đi.
Tưởng Chấp:???
"Anh, anh không thấy anh dâu đối xử quá tốt với tên nhóc Lộ Dương kia rồi hả?" Tưởng Husky ghen tị hận, cũng không biết sắc mặt lúc này của mình có bao nhiêu là ghen tị.
Bạch Tông Ân nhìn qua, không tiếp tục vấn đề này nữa mà nói: "Trưa nay ăn lẩu."
"Được, được, em muốn ăn cay cay." Tưởng Chấp nhấc tay tán thành.
Thật không ngờ ở nhà mà còn có thể được ăn lẩu.
Tên nhóc Lộ Dương kia có mì thịt bò thì sao chứ, hắn là người được ăn lẩu đấy nhé! Mà Tưởng Husky cũng không biết, bữa lẩu hôm nay là do Tề Trừng đề xuất ra nên hắn mới có cái để ăn...
Dạo gần đây khẩu vị của Tề Trừng có chút thay đổi, cậu rất thích ăn những món cay cay, lại còn yêu thích dưa muối nữa.
Hũ dưa muối lần trước mang về từ quán mì kia, Tề Trừng đã ăn nó sạch sẽ, ăn món gì cũng phải lấy dưa muối ra ăn chung mới chịu, cậu nói muốn ăn lẩu, muốn ăn cay, rồi còn phải có cả dưa muối.
Thế là chú Quyền cố ý chuẩn bị một cái nồi ba ngăn.
Lẩu dưa muối, lẩu cay và nước xương.
Ăn xong bữa sáng, chú Quyền dự định đi ra siêu thị để xem xem có hải sản tươi hay không, thuận tiện đi dạo một chút.
Tề Trừng theo thói quen sau khi ăn cơm xong thì cứ ngốc một hồi, cậu ườn người ra trên sofa, chưa được bao lâu đã xiêu vẹo hệt như cục thạch nhỏ, chậm rãi trượt người xuống thảm.
Tưởng Chấp thấy vậy thì khó mà tin nổi.
"Anh, anh dâu như vậy cũng được nữa hả?" Hắn nhỏ giọng nói.
Từ tư thế ngồi rồi trơn trượt đến nằm xuống, sau đó lại còn xoay người ngủ tiếp.
Bạch Tông Ân cầm một tấm chăn đến đắp cho thiếu niên.
Tề Trừng cọ cọ cằm vào thảm lông xù, ngủ vô cùng ngon lành.
"Anh, anh không để anh dâu về phòng ngủ ngủ à?" Tưởng Chấp cảm thấy ngủ như thế thì sẽ không được ngon.
Bạch Tông Ân: "Không cần, sau khi Trừng Trừng ăn xong thì sẽ ngủ một giấc khoảng chừng hai mươi phút."
Anh cũng đã từng nói thiếu niên nên về phòng để ngủ, nhưng kỳ quái là sau khi lên lầu, vừa chui vào trong chăn là Tề Trừng không còn buồn ngủ một chút nào nữa, cậu cứ tròn tròn hai con mắt, lăn tới lăn lui.
Bạch Tông Ân sẽ dỗ thiếu niên.
Tính tình thiếu niên cũng nóng nảy hơn trước, cậu rầm rì nói: "Trên giường em ngủ không được, em chỉ muốn ngủ ghế sofa thôi, thế mà ông xã lại còn không cho em ngủ ở sofa..." Nói mãi rồi lại oan ức muốn khóc.
Cứ như không được ngủ sofa là một chuyện gì đó quan trọng lắm vậy.
Bạch Tông Ân bất đắc dĩ, lập tức dỗ dành thiếu niên: "Được rồi, cho em ngủ ghế sofa, chúng ta chuẩn bị thêm một tấm chăn thật đẹp rồi ngủ ngon trên sofa có được không nào?"
"Nhưng mà em sẽ nóng lắm." Tề Trừng sưng mặt phồng má hơi bĩu môi nói.
Bạch Tông Ân: "Vậy thì lấy một cái chăn mỏng thôi."
"Ngoan, Trừng Trừng, không thì sẽ bị cảm lạnh mất, hay là em muốn ăn cháo?"
Tề Trừng lúc này mới không nhanh không chậm gật gật đầu, một mặt oan ức 'Thôi, em nghe ông xã vậy, cho ông xã chút mặt mũi á'.
Gần đây tính tình thiếu niên trở nên có chút lớn, động một chút là nổi nóng, mà Bạch Tông Ân cũng không cảm thấy gì cả, ngược lại còn thấy mỗi lần cậu tức giận lại rất đáng yêu.
Nếu như trong lòng cậu không coi anh là chỗ dựa duy nhất, dành cho anh tình cảm chân thành nhất thì cậu cũng sẽ không nổi nóng với anh.
Không giữ lại một chút nào cả, bất kể là mặt nào đi nữa thì Bạch Tông Ân cũng đều yêu thích.
Đúng như dự đoán, gần hai mươi phút sau thì mái đầu xoăn xoăn trên ghế sofa bắt đầu lay động, Tề Trừng ngẩng đầu dậy.
Tuy rằng chỉ ngủ một giấc ngắn ngủi, nhưng cả người lại phấn chấn vô cùng, cậu ngẩng một đầu tóc xoăn như ra đa quét hình, phát hiện ông xã đang ở phòng ăn thì lập tức xoành xoạch chạy qua tìm.
Bạch Tông Ân sợ đánh thức thiếu niên dậy nên đã dẫn Tiểu Chấp đến phòng ăn nói chuyện.
"...!Năm mới không nói chuyện học hành nữa, cậu thoải mái đi."
Tưởng Chấp:???
Đây là anh trai của mình sao? Mới vừa rồi rõ ràng anh ấy không nói như vậy mà.
Sau đó hắn liền nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, quả nhiên anh dâu tỉnh ngủ rồi.
Tề Trừng phanh xe gấp lại, được ông xã đón lấy thì cười hì hì, nói: "Em biết ông xã sẽ đỡ em mà."
"Em có muốn ăn chút gì hay không?" Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên.
Tề Trừng gật đầu: "Em muốn uống sữa tươi."
Bọn họ đi vào phòng bếp lấy sữa tươi, đi được nửa đường thì Bạch Tông Ân nghiêng đầu nói với Tiểu Chấp: "Cậu cũng muốn uống sữa tươi à?"
"Không ạ, em lớn chừng này rồi, không thích uống cái kia đâu."
Tưởng Chấp nói xong mới phản ứng lại, anh trai đây là đang chê hắn làm bóng đèn thì phải?
"...!Vậy em đi chơi game ha?"
"Ừ, đi chơi đi."
Năm nay lại còn có chuyện tốt như vậy à? Tưởng Chấp có chút mơ hồ, sau đó đến phòng khách chơi game.
Không bao lâu thì chú Quyền mua hải sản tươi mang về, Tưởng Chấp vừa thấy tất cả mọi người đều ở trong phòng ăn thì liền cảm thấy một mình chơi game cũng không vui vẻ gì, sau khi tắt máy chơi game đi thì cũng lập tức tới phòng ăn.
Anh hắn đang nhặt rau, anh dâu thì ở bên cạnh uống sữa tươi.
Bạch Tông Ân nhìn lướt qua Tiểu Chấp rồi nói: "Đúng lúc, cua cần phải róc ra, còn cả tôm nữa."
"Dạ vâng." Tưởng Chấp cũng không chán làm việc, trước đây hắn còn muốn học nấu ăn, bây giờ thì vừa vặn.
Hắn xắn ống tay áo lên hai lần rồi đi vào trong bếp lấy mấy cái thau ra, sau đó lại ngồi ở bàn ăn bận rộn.
Ban đầu Tề Trừng còn muốn phụ giúp, nhưng cuối cùng một việc cũng không làm, cứ vậy ngồi bên cạnh phụ trách giám sát công nhân làm việc.
Dạo gần đây Tề Trừng cảm thấy rất lười, cái gì cũng không muốn làm, game cũng không muốn chơi, chỉ thích ngủ.
Đôi khi còn rất dễ cáu giận...!ui ui ui, như vậy không tốt chút nào hết luôn á.
Tề Trừng rất nỗ lực thay đổi, cậu là một nhóc ăn bám thì phải có tinh thần nghề nghiệp của một tên ăn bám chứ.
Tại sao đã ăn bám ông xã rồi mà còn tức giận với anh nữa vậy!!!
Lập tức sau đó mái tóc xoăn xoăn bị xoa xoa mấy cái, Tề Trừng Trừng sưng mặt phồng má tự kiểm điểm mà quay đầu, là ông xã đang xoa đầu cậu, vậy không sao hết, lại còn đưa đầu lại gần cho anh xoa thêm vài cái!
Bạch Tông Ân lại xoa thêm một phen.
Thiếu niên đâu phải nổi nóng với anh, đó là làm nũng với anh mới đúng.
Là một bạn nhỏ ưa làm nũng.
Tưởng Chấp đang lột tôm: "...!Em vào nhà bếp đây."
"Tiểu Tưởng lột tôm rất sạch sẽ.
Giờ con băm nó nhuyễn ra giúp chú đi.
Con có ăn được tôm viên lòng đỏ trứng muối không?" Chú Quyền hỏi.
"Con không kén ăn cái gì hết ạ."
Tưởng Chấp cầm dao lên băm một chút, sau đó lại nói: "Con không thích ăn đồ ăn cho chó chút nào."
Chú Quyền không phản ứng lại, còn buồn cười nói: "Đồ ăn cho chó là dành cho chó ăn, con là người thì sao có thể ăn được chứ."
Tưởng Chấp ầm ầm băm thịt tôm, trong lòng nghĩ, đúng vậy, hắn rõ ràng là người mà, mắc cái gì mà anh trai với anh dâu không buông tha cho hắn, cứ một mực ép hắn ăn cơm chó như thế!
...
Bữa trưa hôm đó, nồi lẩu ùng ục bốc lên mùi thơm.
Chú Quyền tự chế biến nguyên liệu, một ngăn lẩu cay nóng đỏ rực, một ngăn nước lẩu dưa muối với mùi chua xông hẳn vào mũi, một ngăn là nước xương trong vắt.
Tôm viên và thịt cua viên đều được làm bằng tay, nguyên liệu có rất nhiều.
Còn có một đĩa cá phi lê, chú Quyền sử dụng dao rất lợi hại, từng lát cá được thái vô cùng mỏng, một miếng xương cũng không có.
"Tiểu Trừng, không phải con nói muốn ăn canh cá nấu chua sao? Mau nếm thử đi nào, cá này vô cùng tươi, nhúng vào nồi dưa muối một chút là có thể ăn được rồi." Chú Quyền nói.
Tề Trừng nuốt nước miếng, thơm quá đi mất thôi.
Cậu ăn ngay đây!
Bạch Tông Ân thay thiếu niên nhúng mấy lát cá.
Thịt cá tươi ngon, trắng nõn mềm mại, vì nhiệt độ nước quá cao nên có hơi cuộn lên, lại còn dính một chút da cá, ăn vào sẽ dai dai mềm mềm.
"Cám ơn ông xã."
Nhóc Đói Cơm gấp không chở nổi nữa, cậu gắp miếng cá lên, a một miếng lớn.
Vị chua nồng đậm, sau đó là tê, thịt cá rất mềm, nhưng tanh...
Tề Trừng với một miệng đầy đồ ăn dần dần thay đổi sắc mặt, từ 'Ui ui ui ăn ngon quá' đến 'Không được rồi, muốn nôn quá đi, thật khó ăn', mà vì vẫn còn đang ở trên bàn cơm nên Tề Trừng không muốn phá hỏng bữa ăn, cậu cố gắng làm một tên Đói Cơm đủ tư cách, trừ rau cần ra thì cái gì cũng ăn được.
Cậu làm sao có thể bị hạ gục bởi một lát cá cơ chứ?
Tề Trừng cố gắng muốn nuốt hết xuống——
"Trừng Trừng, nhả ra đi." Bạch Tông Ân chú ý tới thiếu niên không khỏe, anh bưng một cái đĩa đến để bên môi cậu.
Tề Trừng vẫn không nôn ra đĩa, cậu che miệng lại, lạch bạch vọt vào nhà vệ sinh.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
"Làm sao vậy?" Chú Quyền lo lắng: "Trước đây Tiểu Trừng rất thích ăn món này mà, hay là vì cá không tươi?"
Cũng sẽ không đâu, ông đã tự mình vớt nó lên rồi tự mình làm mà.
Tưởng Chấp cũng dừng đũa.
Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn nhanh chóng vào phòng vệ sinh, cửa không có khóa, thiếu niên vừa nôn xong còn đang nằm nhoài lên bồn cầu, cậu vẫy vẫy tay nói: "Ông xã, anh đừng vào, dơ lắm."
Toàn là mùi không.
Bạch Tông Ân không đi ra ngoài mà ngược lại còn tiến vào trong.
Tề Trừng ấn xả nước rồi khép nắp bồn cầu lại, mặt cậu đỏ chót, nơi khóe mắt còn ánh lên một chút nước mắt...!Là phản ứng sinh lý khi nôn.
Nhìn qua trông vô cùng đáng thương.
"Lại đây Trừng Trừng."
Tề Trừng nghĩ mình thật dơ, cậu còn chưa có súc miệng, nhưng không hiểu sao tâm tình cậu bỗng mềm nhũn hết cả, thật muốn làm nũng với ông xã, muốn cọ cọ ông xã.
Cậu ngoan ngoãn đi qua rồi ngồi lên đùi anh.
Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn, làm ướt khăn mặt rồi lau mặt cho thiếu niên.
Tề Trừng bé ngoan ngửa mặt lên, để ông xã lau cho mình.
Khăn mặt rất ấm áp, mềm mại thoải mái, lau qua hai mắt, những khó chịu bực bội cũng không còn nữa.
Cảm giác kỳ lạ vừa nãy xông lên óc cũng biến mất, cậu bước xuống đi súc miệng, lúc ra ngoài thì thấy mọi người cũng dừng lại không dùng cơm nữa, Tề Trừng ngại ngùng áy náy nói: "Xin..."
Lập tức sau đó bàn tay bị ông xã nhéo một cái.
Chú Quyền và Tưởng Chấp căn bản không nghe tiếng "Xin" vừa rồi của Tề Trừng, âm thanh quá nhỏ.
Tưởng Chấp rót cho cậu một ly nước nóng rồi nói: "Anh dâu, cậu uống chút nước nóng đi."
"Cám ơn."
Tề Trừng không nói thêm nữa, nghe lời ông xã.
Cậu bưng ly lên, nước chỉ âm ấm thôi chứ không nóng, vẫn có thể uống được, hớp mấy ngụm, nước ấm theo thực quản trượt xuống dạ dày quà nhiên thoải mái hơn nhiều.
"Tiểu Trừng, sáng nay con có ăn phải thứ gì không? Hay là bị cảm mất rồi?" Chú Quyền muốn nói chỗ ông có thuốc, nhưng lại cảm thấy thuốc không thể uống bậy được, thế là lại nói: "Hay là đi bệnh viện để cho yên tâm đi."
Tề Trừng:!!!
Nôn có một chút mà phải đi bệnh viện á?
Trước đây Tề Trừng còn phát sốt đến hồ đồ, sợ sốt đến mức đầu óc bị ngu luôn nên mới lết xác đi đến bệnh viện.
Mấy kiểu ốm vặt hay cảm mạo gì đó thì cậu đều tự mình đi mua thuốc, lúc nghèo đều là như vậy, mạng không đáng gì nên sao cũng được.
"Không cần đâu mà.
Có lẽ là hồi sáng con ăn nhiều nên giờ bụng mới bị khó chịu thôi, bây giờ đã tốt rồi ạ." Tề Trừng vừa nói xong thì bụng nhỏ đã ùng ục một tiếng, thậm chí còn rất vang.
Mọi người:...
Bạch Tông Ân vốn định nói đi bệnh viện, đi ngay bây giờ, nhưng nghe thấy bụng thiếu niên kêu ùng ục thì lùi việc lại, anh nói: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi để Tiểu Chấp lái xe đưa chúng ta đi bệnh viện."
"Vâng." Tưởng Chấp đáp ứng.
Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên, nói: "Không cần ăn cá nữa, cả những món hải sản khác cũng vậy."
Tề Trừng: Có chút không nỡ...
Nhưng cậu vừa mới nôn ra nên hiện giờ rất sợ loại cảm giác đó, ngoan ngoãn gật đầu.
Kết quả chính là ông xã không cho cậu đụng vào nồi lẩu cay và nồi lẩu dưa chua nữa, anh giúp cậu thả đồ ăn khác vào nồi nước xương.
Nhóc Đói Cơm lúc đầu còn ra vẻ tội nghiệp một chút, nhưng ông xã vẫn không ăn chiêu này của cậu, rồi lại nghĩ đến vừa rồi dạ dày của mình không thoải mái, bây giờ ăn thanh đạm một chút cũng là tốt cho bản thân.
Một lát măng xanh mỏng được nhúng một chút rồi lại vớt ra, dai dai tươi ngon.
Đậu hũ luộc rất ngon miệng, vừa trơn vừa mềm.
Lại còn cả rong biển nữa, trơn tuồn tuột mang theo chút vị mặn của biển, ăn thật sự rất ngon.
Chỉ có một loại thịt duy nhất, tất nhiên đó là giăm bông, thit được nhúng qua nước nóng, hồng hồng đỏ đỏ, mang theo chút vị mặn xông khói...
Ăn ăn, nhóc Đói Cơm lập tức get được mỹ vị của nồi nước xương này rồi.
Chỉ là có hơi chua thôi.
Chú Quyền thả tôm viên, thịt cua viên, cá thái lát, thịt bò cay, thịt cừu cuộn, toàn bộ hầu như đều là tiến vào bụng của Husky, ngoài nồi lẩu cay ra thì hắn còn phải ăn cả nồi lẩu dưa chua nữa...
Tưởng Chấp: Tốt quá đi ha.
______
Juu: Tiểu Lộ cháy quá:))))))))).