Nhìn tờ xét nghiệm giấy trắng mực đen hắn cơ hồ hô hấp không thông, thật... Thật sự là con hắn. Đứa trẻ ấy... Hahaha thật là hảo hảo tin vui
Thu lại nét mặt cười, Trần Khải cẩn thận cất tờ giấy vào tủ. Người đối diện ngạc nhiên
- Sao ngài lại không dùng tờ giấy này mà giành lại con?
Câu nói của anh ta như vô tình chọc giận Trần Khải. Híp mắt nguy hiểm nhìn người vừa nói ra câu ngu xuẩn
- T.. Tôi.. Tôi xin lỗi ngài. Do tôi không hiểu chuyện
Tên trợ lí tạm thời này hối hả gập đầu xin lỗi,anh ta thật muốn tự cắn cái lưỡi thối này
- Cút. Ngữ điệu lạnh lẽo rõ không hài lòng của hắn khiến tên kia sợ hãi
- Vâng... Vâng tôi cút ngay
Trần Khải lắc đầu mệt mỏi, xoa huyệt thái dương, có lẽ phải gọi Jay về rồi cái tên đầu đần đó ít nhất vẫn có não hơn tên vừa rồi
- ---.-----.-----------
Tại nhà hàng, Tâm Dã nhã nhặn cầm bảng thực đơn đưa Y Lan
- Em chọn món đi
Cô mỉm cười đón lấy menu từ tay anh, ăn gì chứ cô đang " no" trong hạnh phúc đây này
- Gọi đi. Nhìn cô đang mải mê suy nghĩ gì đó, anh nhẹ giọng nhắc nhở
- A vâng.. Cô cúi đầu chọn vài món dễ tiêu hóa
Tâm Dã tao nhã ngã người ra ghế tùy tiện cầm lấy tờ báo
- Em gọi xong rồi, anh có muốn gọi thêm gì không? Cô vẫn vui vẻ nhìn menu hỏi anh
- ...
Không hồi đáp? Cô cảm giác lạ lùng ngước mặt nhìn anh. Cô thấy... Bàn tay anh đang run rẩy, sợ hãi cô đưa menu cho phục vụ gật đầu cho lui rồi nhanh chóng bước đến phía anh
- Dã... Anh sao vậy...
Anh siết chặt tờ báo, khuôn mặt ẩn nhẫn đầy gân xanh
- Sáng mai về nước.
Ngạc nhiên, cô không hiểu tại sao anh lại muốn về nước. Ban đầu đến nước Mỹ không phải do anh muốn sao? Anh muốn quên đi cô gái đó... Đột nhiên Y Lan cũng bất giác run người khi nhìn thấy tin tức anh đang đọc
" THIẾU PHU NHÂN CŨ TẬP ĐOÀN JK - CHU GIA ÁI ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN CÙNG CHỒNG "CŨ" Ở SÂN BAY XXX"
Chu Gia Ái sao? Cô ấy... Cô ấy không phải đã... Trong đám cháy ấy sao? Tại sao... Đột nhiên lại...
Y Lan lại lo lắng liếc nhìn vẻ mặt của chồng mình, trong lòng vạn phần lo lắng. Mím chặt phím môi, có phải... Bây giờ anh ấy không cần cô nữa rồi không? Đưa bàn tay nhỏ đặt lên bờ vai đang run của anh, cô nhỏ giọng
- Dã... Anh muốn gặp lại cô ấy sao?
Anh quay sang nhìn cô, có chút lúng túng đặt tờ báo sang một bên. Vỗ tay cô lắc đầu
- Chỉ là còn một số việc anh phải giải quyết
Tuy anh nói vậy nhưng cô vẫn bất an, trở về phía ghế ngồi. Y Lan không dám ghen tuông lớn lối với anh, bởi vì cô biết anh đã chịu nói với cô như vậy là đã rất tôn trọng cô rồi
- Vậy... Em về cùng anh được chứ?
Nhịp tim cô như chiếc đồng hồ tích tắc tích tắc nín thở chờ câu trả lời của anh. Anh lặng thin, cô thất vọng cúi đầu tự trách, điều kiện này quá đáng sao...
- Được!
Hơ!.. Cô ngước đầu nhìn anh, vui sướng che mặt không dám tin đây là sự thật. Anh cho cô đi... Anh cho cô cùng anh xuất hiện rồi....
Y Lan ngây ngô đáng yêu suốt năm năm chờ đợi cuối cùng cũng được đáp trả lại, nhưng lần này Tâm Dã muốn trở về là để làm gì chứ...
- -------.-------.----------
Gia Ái đứng trước cổng trường chờ Hào Hào ra về. Người đàn ông kế bên đang khoác tay lên hai vị " xinh đẹp" đợi chung cô
- Mẹ..
Hào Hào từ phía xa nhìn thấy cô liền chạy nhanh đến. Thấy vậy cô nói lớn
- Cẩn thận chạy từ từ thôi...
Đúng y như rằng mẹ vừa nói thì " đại ca " Hào Hào vấp té. Nhưng đột nhiên một vị " xinh đẹp" của người đàn ông kế bên nhanh chóng chạy đến làm thảm cho cậu bé
Té sấp mặt vào thảm lông to lớn, Hào Hào ngước nhìn...
- Tiểu Hắc.... Hahahah nhớ bạn quá...
Thì ra vị xinh đẹp kia chính là tiểu Hắc, một trong hai cậu " ngáo" được Chu Giang nuôi. Đương nhiên người đàn ông khoác vai hai chú chó ấy chính là - Chu Giang. Chu Giang bây giờ đã là một hảo soái ca thư sinh, độ hiền càng lớn càng giảm đi mà thêm vào đó là máu lưu manh ngày càng tăng... Điều này thật khiến cho Gia Ái lo lắng
Tiểu Bạch cũng nhanh chóng chạy đến Hào Hào liếm láp, ôi trời ơi hai cục bông lớn này sắp đè bẹp bé rồi
- Mẹ ơi cứu... Cậu ơi cứu.. Hahhaha mau đến cứu con hahaha