Nếu như Nhược Vãn không lầm thì thiếu gia nhà cô ta cấm cô ta đến gần bởi vì khi nãy Nhược Vãn đã làm phiền đến người trong phòng.
Nhìn phần cổ hơi đỏ lên của Lạc Du Nhiên là Nhược Vãn đã hiểu.
Thế nhưng cô ta vẫn không cam lòng.
Cô ta là người được chôn theo thiếu gia, là người được Mẫu phi của Vương gia gửi gắm sẽ chăm sóc hầu hạ thiếu gia ở thế giới bên kia.
Chỉ có điều...
Nhược Vãn không dám ngẩng đầu lên nhìn Lạc Du Nhiên vì sợ hành động đó sẽ khiến cho thiếu gia tức giận.
Nhưng trong đôi mắt đen đặc của cô ta vẫn vằn lên những tia máu.
Cô ta tức giận và căm ghét.
Cô ta hận tại sao bản thân không phải là người được đứng bên cạnh thiếu gia kia chứ?
Từ lâu Nhược Vãn đã ao ước được trở thành người đứng bên cạnh vị thiếu gia cao cao tại thượng này.
Thế nhưng...
Thế nhưng...
Lạc Du Nhiên đã tới phá vỡ hết tất cả mộng đẹp của cô ta.
Không chỉ là một lần mà là những hai lần.
Kiếp trước Lạc Du Nhiên tới, Nhược Vãn không còn cơ hội được ở một chỗ với thiếu gia như ánh trăng sáng trong lòng cô ta
Cứ nghĩ sau khi Lạc Du Nhiên kiếp trước chết đi thì cô ta sẽ có cơ hội...
Nào ngờ...
Cô ta hận vô cùng.
Tại sao Lạc Du Nhiên đã chết rồi còn trở lại, tại sao Lạc Du Nhiên không chịu buông tha cho Vương gia của cô ta chứ.
Không được không được.
Cô ta nhất định sẽ khiến cho Lạc Du Nhiên phải trả giá thật đắt.
Cô ta sẽ khiến cho thiếu gia chỉ được phép nhìn ngắm cô ta mà thôi.
Nghĩ như vậy, khoé môi của cô ta cong thành một vòng cung ghê rợn, Nhược Vãn hành lễ của một nha hoàn rồi lùi dần ra ngoài.
Lạc Du Nhiên không hiểu sao lại có thể cảm nhận được sự chán ghét từ phía Nhược Vãn.
Chỉ có điều cô chẳng quan tâm cho lắm, dù sao tương lai cô cũng chẳng lấy người đàn ông này, cần gì phải làm hài lòng người trong nhà làm cái gì kia chứ?
Tối hôm đó, nhà họ Lệ có một bữa tiệc lớn, nghe nói là Lệ thiếu gia vui vẻ vì đã đón được vị hôn thê từ chỗ nguy hiểm về nên muốn mở một bữa tiệc từ thiện để giải xui.
Lạc Du Nhiên không có lí nào lại không tham gia, bởi vì trong bữa tiệc này cô có thể gặp được cha mẹ của cô nữa.
Cô muốn hỏi họ tường tận về chuyện hôn sự của cô, tại sao lại đính ước với Lệ Tiêu chứ?
Buổi tối hôm đó, Lạc Du Nhiên được người nhà họ Lệ chăm chút cho để trở thành một cô gái xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc váy đắt giá.
Khi cô bước từng bước nhỏ trên cầu thang xoắn ốc mạ vàng đi xuống dưới tầng 1, không biết bao nhiêu kẻ mê đắm cái đẹp đã nhìn cô không chớp mắt nữa.
Lạc Du Nhiên không chú ý tới cái nhìn của người khác, từ đầu đến cuối cô chỉ muốn đi tìm ba mẹ Lạc.
Ngay sau đó đã có hai bóng hình đập vào tầm mắt của cô, Lạc Du Nhiên vui vẻ chạy về phía đó, nhưng nào ngờ vừa mới được mấy bước thì cánh tay đã bị kéo lại.
Lệ Tiêu lúc này đã hoá thân thành một vị thiếu gia danh gia vọng tộc lịch lãm và lạnh lùng.
Hắn cầm lấy tay cô, vuốt ve một cách nhẹ nhàng.
“Ngoan, đừng chạy lung tung kẻo ngã bây giờ.”
Lạc Du Nhiên rất không vui, cô đương muốn đưa tay đẩy hắn ra thì lại bị hắn nắm chặt hơn.
Hết cách, cô chỉ có thể cùng hắn nắm tay rồi đi về phía ba mẹ mình.
“Ba, mẹ.”
Giọng Lạc Du Nhiên không dấu được vui vẻ khi gặp hai người họ.
Lệ Tiêu đứng trước mặt ba mẹ vợ của mình đương nhiên cũng phải tỏ ra chững chạc một chút.
“Ba, mẹ ạ.”
Hai ông bà nhà họ Lạc rất hài lòng về cậu con rể tương lai này.
Khi nghe thấy Lệ Tiêu gọi như vậy thì ý cười trong mắt đã không dấu được.
“Ngoan lắm, vẫn phải cảm ơn con đó Tiểu Lệ, nếu như không nhờ có con thì Tiểu Nhiên bây giờ vẫn chưa về đến nhà đâu.”
Đương nhiên là hai ông bà nói về chuyện ngày hôm đó ở núi Ngọc Lệ.
Lạc Du Nhiên nghe họ nói chuyện như vậy thì trợn trắng mắt.
Cô không ngờ Lệ Tiêu lại có thể gọi ba mẹ cô một cách tự nhiên như vậy.
Mà nhìn tình cảnh này thì rõ ràng là hai người đó cũng rất hài lòng về người con rể này.
Vì có Lệ Tiêu ở đây nên Lạc Du Nhiên không thể nào hỏi chuyện hôn sự được, cô hậm hực đứng ở một bên nhìn Lệ Tiêu dỗ ba mẹ cô đến là vui vẻ.
Thậm chí chính cô nhiều lúc cũng không thể nói chuyện với ba mẹ đến mức khiến họ cười vui sướng như thế.
Mãi một lúc lâu sau Lệ Tiêu buộc phải đi ra ngoài để tiếp khách thì Lạc Du Nhiên mới có cơ hội để hỏi rõ.
Cô thở phào một hơi, hỏi chuyện hai người.
“Ba, mẹ, tại sao hai người lại đồng ý mối hôn sự này thế?”
Hai ông bà nhà họ Lạc hiển nhiên không ngờ cô sẽ hỏi như thế.
Lạc phu nhân không nhịn được mà cốc đầu cô một cái.
“Cái con bé này, con nói gì thế? Năm đó là chính con nằng nặc đòi gả cho Lệ Tiêu mà.”.