Âu Dương Chính Thần định bụng sẽ đi lấy lại lô hàng đã bị cướp trở về, nhưng việc ám sát vừa sảy ra, công thêm với việc họ vừa trải qua một chuyến đi dài, anh đành lùi lại vào hôm sau.
Thật ra, đối với anh, những gì vừa sảy ra cũng không đáng là gì, anh chỉ sợ cô sẽ mệt mỏi mà thôi.
Sau khi giải quyết xong xuôi những tên ám sát, chỉ khoảng hai mươi phút sau, đoàn xe của anh đã tiến về khu trụ sở chính của bang Bạch Long bên này, bây giờ cũng đã quá trưa.
Vì cũng vừa mới dùng bữa trên máy bay không lâu, nên họ quyết định bỏ qua bữa trưa.
Doãn Mạt Hy đến căn phòng đã được sắp xếp từ trước, tắm rửa và nghỉ ngơi.
Còn về phần Âu Dương Chính Thần và Lăng Vũ, sau khi tắm rửa xong họ còn phải cùng với những người ở đây bàn bạc kỹ lưỡng hơn về kế hoạch diễn ra vào ngày mai.
Chỉ một việc tưởng chừng đơn giản mà cũng phải mất đến ba bốn tiếng đồng hồ.
Âu Dương Chính Thần giật mình, thì ra đã bảy giờ tối, anh mới cho mọi người giải tán và về tìm Doãn Mạt Hy cùng nhau đi ăn tối.
Doãn Mạt Hy sau khi ngủ một giấc dậy vẫn chưa thấy anh về, cô có lượn lờ vài vòng thăm thú, nhưng ở đây thật khô khan, chẳng có gì thú vị.
Cô trở về phòng, mang điện thoại ra nghịch.
Âu Dương Chính Thần trở về thấy cô đang nằm sấp trên giường nghịch điện thoại, thì cũng đi lại, khẽ nói.
- Ở đây em thấy chán sao?
- Ừm, có chút hơi chán.
Anh xong việc rồi à?
- Ừ, xong rồi.
Nếu thấy chán, chúng ta giải quyết nhanh việc bên này rồi trở về thành phố C được không? Giờ thì chúng ta đi ăn tối nào.
- Được, em cũng đói rồi.
Sau bữa tối, hai người cùng ngồi trên sân thượng ngắm sao.
Trước đây, điều này chưa bao giờ có trong khái niệm của Âu Dương Chính Thần, nhưng từ khi có Doãn Mạt Hy, càng ngày anh càng làm nhiều điều chưa từng..
Doãn Mạt Hy ngược lại vô cùng thích thú.
Những đất nước thuộc vùng nhiệt đới, quanh năm khô nóng như Trung Đông, nhìn vào trông sẽ thật khô cằn, nhưng ngắm sao lại thấy đẹp và sáng hơn bất cứ vùng khí hậu ôn đới, và hàn đới nào.
Một đêm yên bình trước sự nguy hiểm của ngày mai cứ thế qua đi.
Sáng hôm sau, họ lên đường khá sớm.
Có thể là để tránh cái nắng gay gắt vào buổi trưa, cũng có thể là cho nhanh chóng xong công việc.
Một đoàn xe cả chục cái xe địa hình Jeep tuần tự nối đuôi nhau trên đường.
Chẳng bao lâu, qua khu dân cư, họ đã đi vào những khu hoang mạc khô nóng.
Cát bên dưới cũng vì thế mà trở nên như bụi, bay mù mịt trong không trung.
Nếu đứng từ khoảng cách xa, sẽ chỉ thấy những đám bụi mờ.
Ở những con đường lầy lội những cát này, nếu có những chiếc siêu xe sang trọng cũng bằng không.
Chỉ những dòng xe địa hình có mã lực cao như Jeep mới có thể bon chen được.
Đoàn xe cứ chạy, nhìn thì nghĩ là vô định, bởi vẻ hoang vắng mà họ đi qua, nhưng kỳ thực đều có phương hướng từ trước.
Chạy gần đến chập tối, họ cũng đến một ngôi làng của người dân bản địa.
Không quá lớn, nhà cửa cũng không đò sộ như thành phố lớn.
Âu Dương Chính Thần quyết định cho mọi người nghỉ lại qua đêm tại đây.
Cũng may là trong làng còn có nhà nghỉ.
Chắc có lẽ để phục vụ cho những thương nhân thường xuyên qua lại buôn bán.
Qua một đêm nghỉ ngơi, hồi phục thể lực và đổ đầy nhiên liệu cho xe, sáng hôm sau đoàn xe lại tiếp tục lên đường.
Nhưng hôm nay họ không cần đi suốt cả ngày như hôm qua nữa.
Chỉ chưa đầy nửa buổi sáng đoàn xe đã dừng lại.
Có lẽ là gần đến nơi.
Joseph báo cáo lại tình hình với Âu Dương Chính Thần.
- Lão đại, chỉ khoảng mười phút chạy xe nữa sẽ đến nơi.
Nơi bọn chúng cất giữ là ở một hang động phía trước.
Nhưng vì địa hình quá vắng vẻ, nếu chúng ta di chuyển bằng xe sẽ rất dễ bị phát hiện.
- Ừm, vậy hạ lệnh xuống mọi người, xuống xe, mang theo toàn bộ vũ khí, đi bộ.
- Vâng, lão đại.
Họ có tất cả mười lăm phút để chuẩn bị, ai cũng nhanh nhẹn và chuyên nghiệp chẳng khác gì lính trong quân ngũ đã được đào tạo từ lâu.
Âu Dương Chính Thần đội cho Doãn Mạt Hy một chiếc mũ lớn, còn dùng choàng cổ che đi quá nửa khuôn mặt của cô, trên mặt bây giờ có khi chỉ còn lộ ra đôi mắt.
Anh còn cẩn thận dặn dò.
- Phải nhớ luôn ở đằng sau anh, hiểu không?
- Em hiểu rồi.
Đoàn người bắt đầu di chuyển vào phía mục tiêu mà họ nhắm đến.
Việc đi bộ dưới cái nắng gay gắt thật không dễ dàng gì.
Cũng may, Doãn Mạt Hy cũng không phải thuộc loại liễu yếu đào tơ, nữ nhân vô dụng, chút này vẫn là không làm khó được cô.
Mười phút chạy xe, nhưng họ phải mất bốn mươi phút để đi bộ.
Hang động đã xuất hiện ngay trước mắt họ.
Joseph mang theo một nửa số người, lập tức chia ra hành động, còn một nửa số người theo anh và cô.
Có một điều kỳ lạ mà Doãn Mạt Hy luôn thắc mắc, đó là từ hôm qua đến giờ, cô chẳng thấy sự có mặt của Lăng Vũ ở đâu, chẳng phải từ trước giờ, hắn và anh như hình với bóng ư.
Tiếng súng từ trong hang động vang vọng, cắt ngang những suy nghĩ của Doãn Mạt Hy.
Rất nhanh, chỉ khoảng mười lăm phút sau, đã không nghe thấy tiếng súng nữa.
Từ bộ đàm của Âu Dương Chính Thần vang lên giọng nói của Joseph.
- Lão đại, đã xử lý xong.
Âu Dương Chính Thần tắt bộ đàm, sau đó ra hiệu cho các anh em cùng mình tiến vào bên trong.
Nhìn khung cảnh trước mắt Âu Dương Chính Thần không khỏi nhếch mép cười khinh bỉ.
Mấy ngày trước, thuộc hạ dưới trướng của anh đã điều tra được lô hàng này là do Tôn Thế Anh, chú của Tôn Hồng Lỗi và cũng là người dưới trướng của Tôn Hồng Lỗi làm.
Thế lực của bang Phi Hổ dưới trướng Tôn Hồng Lỗi cũng không phải là nhỏ.
Nhưng mà bọn chúng làm thế này là tự đánh giá cao bản thân, hay là đang xem thường anh đây.
Một lô hàng lớn, khó khăn lắm mới cướp được từ chỗ anh, nhưng lại chỉ để lại vài chục tên tép riu lại canh giữ.
Thật khiến người khác phải cười nhạo.
Trước khi đi, anh đã nghĩ đến một cuộc thảm chiến dữ dội hơn, thậm chí là hai bang trở mặt, đẫm máu trong hắc đạo, nào ngờ, sự việc cũng đơn giản quá đi.
Tiếng trực thăng vù vù ngay trước cửa hang động, Âu Dương Chính Thần chỉ thị cho anh em vận chuyển toàn bộ số vũ khí ra ngoài.
Thắc mắc của Doãn Mạt Hy cũng được giải đáp.
Thì ra, Lăng Vũ không đi cùng anh vì còn phải chỉ huy cả một đội trực thăng, vừa vận chuyển vũ khí về, vừa chuẩn bị cho kế hoạch B nếu sảy ra bất trắc.
Âu Dương Chính Thần và Doãn Mạt Hy lên trực thăng đi cùng với Lăng Vũ, bãi chiến trường còn lại sẽ do Joseph dọn dẹp.
Nhưng họ không trở về căn cứ, mà lại chuyển hướng hành trình đến điểm gặp mặt tiếp theo.
Chuyến hàng vừa rồi bị cướp, đã khiến quá trình giao hàng cho bên mua chậm trễ mất mấy ngày.
Xem ra, Âu Dương Chính Thần phải đích thân đến giao hàng một chuyến, thế hiện thành ý của mình rồi.
Trực thăng chao lượn trên bầu trời rồi từ từ hạ xuống bãi bằng phía dưới.
Âu Dương Chính Thần và Doãn Mạt Hy xuống khỏi trực thăng đã thấy có người đứng chờ sẵn.
Họ ăn mặc rất chuẩn đàn ông theo đạo hồi, chỉ có điều trông sang trọng hơn mà thôi.
Âu Dương Chính Thần đi đến bắt tay niềm nở, còn dành cho nhau những cái ôm.
Âu Dương Chính Thần là người lên tiếng trước.
- Ali, đã lâu không gặp, mọi chuyện vẫn tốt chứ?
Mohamed Ali cũng rất nhiệt tình đáp lại.
- Vẫn tốt.
Nhưng ánh mắt tò mò của hắn lại rơi trên người Doãn Mạt Hy.
Một người đàn ông không gần nữ sắc như Âu Dương Chính Thần, ấy vậy mà hôm nay lại có mỹ nhân đi cùng, hắn tò mò hỏi.
- Thần, đây là?
Âu Dương Chính Thần biết hắn tò mò điều gì, chỉ nở một nụ cười rất tiêu chuẩn, kéo Doãn Mạt Hy về phía mình, ôm lấy eo cô như khẳng định chủ quyền.
- Doãn Mạt Hy, người phụ nữ của tôi.
- Người phụ nữ của cậu.
Thần, từ khi nào cậu hứng thú với phụ nữ vậy? Trước đây mỹ nhân thoát y trước mặt cậu cũng không động lòng, tôi còn nghĩ cậu " Cong" đó.
Âu Dương Chính Thần chỉ biết cười, nhưng là cười một cách nham nhở khó coi trước lời nói thật của Mohamed Ali.
- Cậu nói cái gì vậy, thật là suy nghĩ không đâu? Hy Hy, em làm quen đi, đây là Mohamed Ali, vừa là bạn vừa là đối tác làm ăn với anh.
Doãn Mạt Hy đưa tay về phía trước, rất lịch sự chào hỏi.
- Chào anh, em là Doãn Mạt Hy, bạn gái của Thần.
Anh cứ gọi em là Tiểu Hy là được.
Hắn cũng bắt lại tay cô, chào hỏi.
- Chào em Tiểu Hy, rất vui được biết em.
Em quả thật rất xinh đẹp.
- Cảm ơn, anh quá khen rồi ạ.
- Thôi, mọi người cùng vào trong đi, ngoài này nóng lắm.
Tất cả mọi người đều theo chân Mohamed Ali vào trong, cung điện xa hoa tráng lệ trước mặt làm Doãn Mạt Hy không thể không suýt xoa.
Đúng là cuộc sống của những người có tiền và có quyền, chẳng khác gì vua chúa.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà Âu Dương Chính Thần trực tiếp đi giao hàng.
Bởi lẽ, trong giới hắc đạo, kẻ nào nắm được vũ khí trong tay kẻ đó chính là người có quyền lên tiếng.
Huống gì một bang phái có thể tự sản xuất như Bạch Long.
Nếu theo lẽ thường, thì người khác mới là người phải lụy Âu Dương Chính Thần.
Nhưng Mohamed Ali thì khác.
Hắn không chỉ là đối tác làm ăn, là bạn vào sinh ra tử, mà quan trọng hắn còn giúp anh rất nhiều, trong những cuộc làm ăn ở vùng đất đầy gió và cát này.
Việc anh trực tiếp đến giao hàng, không chỉ là giao dịch, mà còn là hàn huyên, là cuộc gặp gỡ lâu ngày của những ngườì bạn.
Có thể coi là một lần gặp gỡ ít khi của tình bạn xuyên quốc gia, nằm trong một cuộc buôn bán cả hai bên cùng có lợi cũng được..