Tất cả mọi người ai cũng vui cho cái kết của tình yêu khi đơm hoa kết trái, trừ Âu Dương Giản Ly.
Ngoài mặt cô ta tất nhiên không dám biểu hiện ra bên ngoài, nhưng bên trong nội tâm cô ta, sự ganh ghét như một con ác quỷ đang từ từ gặm nhấm linh hồn của ả.
Từ ngày anh cầu hôn cô thành công và chuyện cưới xin được ấn định, cũng là bắt đầu chuỗi ngày ả sống với những đố kỵ điên cuồng trong ả.
Sắp rồi, lý trí của ả sắp bị ăn mòn hết rồi.
Sự kiên nhẫn và kìm nén của ả chẳng biết có thể chế ngự được con dã thú tham lam trong ả.
Chỉ biết không sớm thì muộn, ả cũng không điều khiển được chính bản thân mình.
Hai tháng sau.
Tập đoàn Tôn thị đang bận rộn cho cuộc diễn thuyết trình bày dự án vào ngày mai với bên chính quyền thành phố..
Từ lúc đấu thầu thành công, Tôn Hồng Lỗi đã tập trung toàn bộ nhân lực vào dự án này.
Dù lợi nhuận chắc chắn sẽ không cao, nhưng hắn không thể lơ là.
Bởi thứ nhất dự án này rất tốt cho việc nâng cao danh tiếng và uy tín với nhà nước, thứ hai là không thể đắc tội với mấy ông cấp lãnh đạo nhà nước được, sơ sảy một tí, ăn cơm " Nhà nước" như chơi.
Đặc biệt những người hoạt động trong thế giới ngầm như Tôn Hồng Lỗi, mỗi đường đi, nước bước, lại càng phải cẩn trọng hơn.
Thành quả của hai tháng toàn thể trên dưới công ty tăng ca, là đưa ra một kế hoạch hoàn mỹ.
Tôn Hồng Lỗi hài lòng, cho toàn bộ nhân viên tan làm sớm một hôm.
Còn bản thân ở lại chỉnh lý nốt một ít tài liệu.
Tám giờ tối, cơ thể Tôn Hồng Lỗi như biểu tình sau bao nhiêu ngày tăng ca mệt mỏi.
Hắn day day mi tâm, tựa vào ghế tìm kiếm một chút thoải mái.
Sau cùng mới tắt máy tính, chần chừ bước ra về.
Cả tập đoàn Tôn thị cứ thế chìm vào trong bóng tối.
Tôn Hồng Lỗi rời đi chưa được bao lâu, đã xuất hiện một vị khách không mời.
Trong bóng tối, người đó vẫn di chuyển rất thông thạo, chắc chắn là người đã quen với đường đi nước bước nơi đây.
Tiếng giày da nện xuống nền nhà đá hoa cương vang vọng, tựa như tiếng chuông câu hồn quỷ dị trong đêm tối.
Nhưng bây giờ cũng đã quá muộn, mọi người đã tan làm hết, không còn ai có thể nhận ra âm thanh vang vọng rõ ràng đó được nữa.
Hắn nhanh chóng tiến vào văn phòng của Tôn Hồng Lỗi, không cần bật đèn, trong đêm tối vẫn chính xác mở được máy tính lên.
Cắm chiếc USB đã được cải sẵn phần mềm mở khóa và khởi động máy.
Chỉ không đầy hai phút sau, mọi thông tin mà hắn cần đã hiến thị trước mặt hắn.
Hắn nhanh chóng sao chép toàn bộ tài liệu mà hắn cần vào chính cái USB ấy và xóa toàn bộ thông tin gốc trong máy tính.
Trên khóe môi treo lên một nụ cười đắc thắng và nguy hiểm.
Dưới ánh sáng xanh từ màn hình vi tính, kéo trùm theo một màn đêm tĩnh lặng.
Khuôn mặt hắn hiện lên ghê rợn, như một kẻ bị trôn vùi dưới đất, vừa đào huyệt ngoi lên.
Thật sự nếu có ai nhìn thấy, có lẽ hồn họ sẽ lìa khỏi xác vì sợ hãi.
Rất nhanh, hắn đã rời khỏi văn phòng của Tôn Hồng Lỗi mà thần không biết quỷ không hay.
Chỉ một tia sáng yếu ớt từ ánh đèn đường hắt qua những bức tường bằng kính của tòa nhà Tôn thị chiếu lên khuôn mặt hắn như mờ như ảo.
Hắn khẽ nhếch mép cười nói với bản thân một câu.
- Tôn Hồng Lỗi, sau ngày mai, Tôn thị sẽ là của tao.
Tao sẽ không nhất thiết phải dùng sắc mặt của mày đề sống nữa.
Buổi hẹn với bên chính quyền thành phố sẽ diễn ra lúc hai giờ chiều ngày hôm nay.
Từ sáng, sau khi đến công ty Tôn Hồng Lỗi đã mở máy kiểm tra lại hồ sơ kế hoạch một lần nữa.
Nhưng cơ gì không đúng thì phải.
Toàn bộ tài liệu mà hắn lưu trữ đều không cánh mà bay.
Cứ như chưa từng tồn tại vậy.
Công ty vốn đã đỡ căng thẳng khi làm xong dự án, nhưng lại được một phen loạn cào cào hết cả.
Tôn Hồng Lỗi cho người check lại camera an ninh tối qua cũng không thấy có gì bất thường.
Vậy vấn đề nằm ở đâu.
Toàn bộ tổ nhân viên dự án nhanh chóng được triệu tập.
Vận dụng tối đa toàn bộ trí óc siêu việt của mình để làm lại một bản hợp đồng tương tự.
Cho đến một giờ chiều cũng gọi là hòm hòm tạm ổn.
Nhưng một bản kế hoạch chỉ làm trong năm tiếng, làm sao có thể so sánh với một bản hợp đồng chuẩn bị trong suốt hai tháng, chính xác và tỉ mỉ đến từng số liệu.
Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra nên đành đến đâu hay đến đó vậy.
Đến giờ thì phải xuất phát thôi.
Người cùng Tôn Hồng Lỗi tham gia cuộc gặp mặt này ngoài Phan Dương, trợ lý của hắn ra còn có Tôn Thế Minh, con trai của Tôn Thế Anh.
Nếu bình thường thì người tham gia sẽ là Tôn Thế Anh, nhưng chẳng biết vì việc gì, lão đã xin nghỉ phép hai tháng nay.
Bên trong căn phòng rộng lớn, chiếc bàn chữ nhật chạy dài hết hai phần chiều dài và rộng của căn phòng.
Phía Tôn Hồng Lôi đến không lâu, thì đại diện bên chính quyền đã có năm người tới.
Tất nhiên, họ đều là những người có thâm niên trong những vấn đề quy hoạch và phát triển đô thị, sẵn sàng soi ra những lỗi nhỏ của doanh nghiệp, khiến doanh nghiệp không kịp trở tay.
Năm ba câu chào hỏi xã giao đã vào ngay vấn đề chính.
Một trong số họ lên tiếng.
- Tôn tổng, để không mất thời gian của hai bên, quý công ty có thể trình bày phương án của mình rồi.
- Chờ thêm một chút.
Tôn Hồng Lỗi thẳng thừng từ chối làm cho đối phương có phần không vui, nhưng cũng nén nén lại một chút.
Dù là người chính quyền thì sao, họ cũng phải thừa biết, doanh nghiệp dám nhận một dự án khủng khiếp thế này, năng lực cũng không phải tầm thường.
Chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu.
- Cũng được.
Thế nhưng mười lăm phút, rồi đến ba mươi phút trôi qua, cả hai bên dần mất đi sự kiên nhẫn ban đầu.
Bắt đầu nóng tính và thúc giục nhiều hơn.
- Tôn tổng, bắt đầu đi thôi, không nên trì hoãn thời gian làm gì.
- Tôi nói đợi thêm một chút, chúng ta đang chờ người.
Giọng hắn lạnh như băng, ngữ khí vô cùng mạnh, vô hình chung lại khiến những người có mặt ở đó e ngại hơn vài phần.
Đột nhiên, Tôn Thế Minh lên tiếng cắt ngang bầu không khí ngột ngạt.
- Tôn tổng, hay chúng ta cứ trình bày phương án của mình đi.
Hắn không nói, chỉ ném về phía Tôn Thế Minh một cái nhìn sắc lẹm.
Nhưng Tôn Thế Minh không hề sợ hãi.
Thậm chí, trong lòng còn đang không ngừng cười chê và mỉa mai hắn, cứ nghĩ đến cảnh hắn sa cơ, trở tay không kịp là Tôn Thế Minh lại như mở cờ trong bụng.
Tôn Thế Minh vẫn tiếp tục nói.
- Tôn tổng, dù Tôn thị chúng ta không coi trọng dự án này, chuẩn bị chưa được chu đáo, nhưng trước sau gì cũng phải trình bày mà phải không?
Lời Tôn Thế Minh vừa dứt, một tiếng đập bàn lớn đã vang lên.
Việc trì hoãn gần cả tiếng đồng hồ vốn đã làm cho những người bên chính quyền thành phố bất mãn, bây giờ nghe những lời Tôn Thế Minh nói, thật là kích thích máu nóng lên não.
- Tôn Hồng Lỗi, tôi nói cho các cậu biết, đừng tưởng công ty mình lớn mạnh mà không để chính quyền vào mắt.
Đây là dự án của nhà nước, nếu làm không khéo, đừng trách tại sao cơm tù lại có xuất của cậu.
Tôn Thế Minh lại tiếp tục thúc thêm vào.
- Phải đó Tôn Tổng, chúng ta cứ làm việc của mình đi.
Nếu có gì sai xót, không phải đã có các ngài đây chỉ điểm thêm sao? Anh đừng có khinh thường người ta như vậy chứ.
" Khinh thường"? Hai từ này thành công chọc giận mấy lão già ở đây đến đỉnh điểm.
Ai cũng nhìn hắn bằng con mắt muốn băm xé hắn ra.
Không gì, mấy lão cũng là người có tiếng nói trong thành phố, ai gặp cũng phải nể mấy lão vài phần.
Đằng này, lại để cho một " Thằng nhãi miệng còn hôi sữa" như Tôn Hồng Lỗi xem thường.
Hỏi liệu sau này mặt mũi của các lão biết để ở đâu cơ chứ?.
Trái ngược lại, Tôn Hồng Lỗi lại chẳng có chút gì giận giữ.
Khuôn mặt hầu như đến một cái nhíu mày giao động cũng chẳng có.
Sự khác nhau của người thành công với kẻ thất bại, chính là khả năng tự che giấu cảm xúc của mình vào tận bên trong.
Hắn nhìn Tôn Thế Minh và mấy lão già chính phủ, kẻ tung người hứng, kẻ châm giầu, người phát hỏa mà như đang thưởng thức một thước phim hay.
Một thước phim đầy nghệ thuật.
Nghệ thuật của sự lừa dối.
Chẳng mấy khi mới được thưởng thức một vở kịch như vậy, hắn cũng phải cố gắng mà xem trọn nội dung chứ nhỉ.
Nếu không, thật sự uổng công người diễn.
Tôn Thế Minh ngay lập tức nói vào vấn đề mà hắn muốn.
- Các vị xem, việc này là Tôn Tổng của chúng tôi không tốt.
Lỗi là của Tôn thị chúng tôi, các vị xem, việc này giải quyết thế nào thì ổn?
- Dù sao dự án cũng là do Tôn thị các người đấu thầu được.
Tốt nhất là nên đổi người phụ trách dự án đi, chúng tôi không cần một người không có trách nhiệm như thế.
- Đổi người phụ trách ư, như thế không hay lắm, vì dự án này do chính Tôn tổng của chúng tôi phụ trách.
- Thế nào gọi là không hay? Còn hơn các người để như thế này rồi ngồi chờ mà ăn cơm tù.
Tôn Hồng Lỗi ngồi nghe đoạn hội thoại của họ mà như vừa nghe được một câu chuyện cười thú vị..
Hắn khẽ nhếch môi treo lên một nụ cười như có như không, trong đầu càng cảm thấy hứng thú " Cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu.".