Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ

Bây giờ đã là mười một giờ đêm, đợi đến lúc Bạch Chỉ Ưu mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện mình ở một nơi xa lạ, xung quanh tối đen như mực, cô không thể nhìn thấy rõ cái gì cả.

Chỉ một lát sau, có người mở đèn sáng lên, ánh sáng bất ngờ lại để cho Bạch Chỉ Ưu không thích ứng mà nhíu mày, Có 5, 6 người mặc âu phục màu đen đeo kính râm, ánh mắt đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Bạch Chỉ Ưu.

Bạch Chỉ Ưu bị khí thế kia hù dọa, không nhịn được rụt cổ một cái, giọng nói mềm mại khẽ run: “Anh, mấy anh là ai? Tại sao phải bắt tôi tới đây?”

Một người đàn ông trong đó hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ai kêu có một vị hôn phu có thân phận tôn quý? Vậy chỉ có thể coi như số mệnh cô không tốt, có đôi khi quá chói mắt, sẽ chọc người ta muốn hủy diệt.”

Bạch Chỉ Ưu nghe nói đến mơ mơ màng màng, cô là một đứa cô nhi nha, ở đâu ra một vị hôn phu chói mắt, có điều khi nghe hết, trong lòng của cô phát lạnh, có một dự cảm không tốt!

“Píp píp píp ——” bên ngoài phòng vang lên tiếng kèn, mấy người đàn ông mặc âu phục ăn ý mà liếc nhau: “Cậu ta đến rồi!”

Bọn họ túm Bạch Chỉ Ưu lên, đi đến bên cạnh lan can lầu hai.

“Phanh ——” cửa bị đạp ra, ánh trăng yếu ớt chiếu trên mặt đất, đầu tiên là xuất hiện bóng dáng của một người đẹp trai, tiếng bước chân càng rõ ràng, một chàng trai tuyệt đẹp xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, khuôn mặt tinh xảo như một tác phẩm được điêu khắc, đôi đồng tử yêu mị mang theo chút thờ ơ, cái mũi thẳng đứng có một khí chất vương giả, cánh môi nhếch lên như châm chọc người đời, cả người tản mát ra một khí chất tà ác bất cần đời, rõ ràng là đang cười, lại làm cho người ta không rét mà run.

Đôi mắt tà mị nhìn về phía lầu hai, đập vào mi mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lúc này nơi khóe mắt đã tràn ngập hơi nước, vẻ mặt mang theo chút sỡ hãi, đôi môi khẽ nhếch lên thoạt nhìn như đang sững sờ, ngốc đến đáng yêu! An Cẩn Dật nghĩ vậy.

“Hửm, là ai dám động tới vị hôn thê của An Cẩn Dật rồi hả?”

“Tiền đâu?” Người đàn ông trực tiếp mở miệng.

An Cẩn Dật nhún nhún vai, ném cặp da đang cầm trên tay xuống mặt đất, “Tiền đây, mau trả lại vị hôn thê đáng yêu cho tôi, đừng dọa tiểu tâm can bé nhỏ của tôi.”

Giọng nói kia muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu.

Lúc này Bạch Chỉ Ưu vẫn không hiểu là họ đang diễn cái quái gì, nhưng mà trong lòng cô cũng có chút sợ sệt, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía An Cẩn Dật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui