Ông Xã Hội Chứng Asperger Của Tôi

Trong cái thời tiết nắng nóng oi bức, Mộc Tiểu Nhã và Phương Hủy chạy đi chạy lại mười mấy nơi, cuối cùng cũng tìm được một nơi thích hợp để làm văn phòng.

"Mặc dù bây giờ vị trí của nơi này có hơi vãn người, nhưng xung quanh đây đều là mấy tòa nhà cao cấp mới mở, sau này để thuê phòng hay mua nhà thì sẽ mất không ít tiền đâu." Phương Hủy giải thích, "Sau này phòng làm việc của chúng ta sẽ hướng tới khách hàng trung lưu trở lên, những người ở đây chính là người mà chúng ta cần. Chờ qua nửa năm nữa, nơi này bán kha khá căn hộ rồi, sẽ dần dần náo nhiệt nhộn nhịp hơn, đến lúc đó chúng ta sẽ có đông khách hàng hơn."

"Cô Phương thật tinh ý, cô đã chọn nơi có vị trí tốt nhất, hai bên là khu chung cư cao cấp, cách đây hai đoạn giao lộ còn có một trung tâm thương mại lớn, còn khoảng một tháng nữa sẽ bắt đầu khai trương." Người môi giới bất động sản thấy hai người có ý thuê nhà, lập tức ra sức đề cử: "Tuy hiện tại nơi này cũng không hot lắm, nhưng đúng như những gì cô Phương đây vừa nói, nửa năm nữa sẽ bắt đầu náo nhiệt hơn, sẽ không còn phải lo lắng đến số lượng khách hàng nữa."

Mộc Tiểu Nhã gật đầu, hỏi người môi giới: "Vậy còn về mặt tiền thuê thì sao?"

"Ôi, về mặt giá cả này thì tôi không thể hạ thấp giá xuống hơn nữa đâu, không lừa gì hai người, nhưng nội bộ công ty đã thông báo, tháng sau sếp chúng tôi còn nâng giá lên nữa cơ. Cho nên nếu như bây giờ hai cô đang muốn thuê, thì tranh thủ ký hợp đồng ngay đi." Người môi giới sốt ruột, cứ như người thuê nhà là anh ta ấy.

Phương Hủy nhíu nhíu mày với Mộc Tiểu Nhã, để hỏi thăm ý kiến cô.

"Mình cũng khá thích chỗ này, chúng ta thuê đi." Mộc Tiểu Nhã nói.

"Vậy ok, ký hợp đồng thôi." Phương Hủy nói với người môi giới.

Hai người họ ký hợp đồng thuê nhà ngay tại đây, thời hạn hợp đồng thuê nhà là ba năm, trả trước một phần ba tiền thuê nhà, sau khi quẹt thẻ trả xong tiền thuê nhà của quý thứ nhất, người môi giới đưa chìa khóa lại cho các cô, rồi vui mừng hớn hở rời đi.

"Tiền thuê nhà đắt dã man." Giao tiền xong, cầm hợp đồng, bỗng nhiên Phương Hủy bắt đầu thấy đau lòng.

"Bây giờ bắt đầu đau lòng, thế sao lúc nãy không thấy cậu do dự chứ, thật ra thì cái chỗ lúc trước cũng không tồi."

"Đấy là tớ nghĩ cho cậu thôi." Phương Hủy chọc chọc trán Mộc Tiểu Nhã, "Cậu vừa mới đến chỗ này thì cậu đã khen tầm nhìn tốt, nói sau này vẽ bản thiết kế sẽ càng có linh cảm, tớ dám không thuê chắc?"

Mộc Tiểu Nhã xoa xoa trán, không ngừng cười ha ha, thật sự cô rất thích nơi này. Nơi bọn cô chọn vừa là nơi giao nhau của hai khu chung cư cao cấp rộng lớn, chếch phía đối diện là công viên của chung cư, hai bên đường là hàng cây cối xanh um tươi tốt cùng với hoa cỏ trải dài. Lúc này là giữa mùa hè, cỏ cây xanh ươm, hoa lá nở rộ, chỉ cần nhìn đến hai đầu đường này cũng có thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái.

"Phương Hủy, sau này trang trí văn phòng ấy, chúng ta đặt một cái cửa sổ sát đất nhá." Mộc Tiểu Nhã chỉ vào chỗ ngoặt sát đường nói: "Chỗ này đặt một quầy bar cỡ nhỏ, thêm mấy cái ghế sô pha, sau này nếu có khách hàng thì họ có thể ngồi nghỉ ngơi ở đây."

"Làm một phòng cà phê cỡ nhỏ trong này à?"

"Ừ ừ ừ." Mộc Tiểu Nhã kích động gật đầu liên tục.

"Ha ha.. không cần tiền chắc." Phương Hủy cười lạnh.

"Tớ sẽ cố gắng kiếm tiền." Mộc Tiểu Nhã nắm tay bảo đảm.

"Chờ đến lúc kiếm được lãi thì nói, bây giờ, tất cả lấy lợi ích kinh tế thực tế là tiêu chuẩn cao nhất." Phương Hủy vô tình bác bỏ.

"Ồhh." Mộc Tiểu Nhã cũng biết giai đoạn đầu lập nghiệp thì tài chính có hạn, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

"Nào nào, chúng ta chụp ảnh gửi lên vòng bạn bè trước đã." Phương Hủy hưng phấn lấy điện thoại di động ra, hai người đứng tại cửa chính trống vắng, hoàn thành bức ảnh đầu tiên với phòng làm việc.

Phòng làm việc H&Y chính thức được thành lập.

Ngay sau khi hai người vừa đăng ảnh lên vòng bạn bè, đã có một đống bình luận của mấy người bạn đang đau khổ tìm việc làm thấy ghen tị.

Bạn học A: Đệch mợ, tớ đây đã nộp hơn một trăm hồ sơ sơ yếu lý lịch rồi, đến bây giờ cũng chỉ nhận lại được năm cuộc điện thoại, thế mà các cậu đã mình đi làm bà chủ rồi.

Bạn học B: Bà chủ, có tuyển người không? Bưng trà dâng nước lại còn biết thiết kế.

Bạn học C: Bà chủ, tớ có một kỹ năng hơn lầu trên, tớ biết kể chuyện cười.

Bạn học B: Cút!!

Phương Hủy cười ha ha, vừa trả lời từng cái bình luận, lại phát mấy cái hồng bao trong group bạn học, sau khi tổn thất hơn một trăm tệ mới xem như đã trấn an xong các bạn học đang ước ao ghen tị.

"Sao cậu không nhắn tin trong group, trong đấy chỉ còn một mình mình phát hồng bao, phát mất mấy trăm tệ rồi."

"Hai chúng ta chỉ cần cậu đại diện phát hồng bao là được rồi, nếu cả tớ cũng nhắn, thì chẳng phải lại mấy thêm mấy trăm tệ à. Không bằng tớ ở phía sau âm thầm giúp cậu bớt chút tổn thất." Mộc Tiểu Nhã nói.

"Bớt cái gì?"

"Tay tớ khá đỏ, đã cướp về cho cậu được năm mươi tệ, cơm tối nay, tớ mời." Mộc Tiểu Nhã đắc ý lắc lắc điện thoại di động, vừa rồi cô đã lấy được mấy cái hồng bao tốt nhất đấy.

"Cái gì mà cậu mời, đấy đều là tiền của tớ." Phương Hủy cắn răng nói.

Ban đêm, hai người phát hồng bao đến xưng hết mặt mũi, cuối cùng lại dùng năm mươi tệ cướp được, mỗi người ăn một bát mì.

"Bây giờ tớ cuối cùng cũng hiểu gian khổ của lập nghiệp, giờ vừa mới bắt đầu thôi mà đã phải ăn mì thế này." Phương Hủy cảm thán.

"Ngoài mì ra còn xương sườn đấy." Mộc Tiểu Nhã nhìn Phương Hủy tỏ vẻ đáng thương, gắp một miếng xương sườn trong bát của mình cho cô ấy.

"Sau khi thuê được phòng làm việc này, an tâm thì cũng an tâm thật, nhưng chỉ cần nghĩ tới mỗi ngày nơi đó đều đang tính tiền thuê nhà, trái tim của tớ thấy lo lắng lắm." Phương Hủy "lo lắng" gặm miếng xương sườn.

"Tớ nói này, sao áp lực của cậu bỗng nhiên lại lớn như thế chứ, trước đây cậu muốn lập nghiệp cũng đâu có thấy bộ dáng như này."

"Hiện tại không giống." Phương Hủy nói.

"Có gì không giống?"

"Trước đây lúc tớ bảo lập nghiệp cậu không nói sẽ tham gia, tớ cũng chỉ có chút tiền này, lỗ thì lỗ, cũng chẳng sao. Nhưng giờ trong này còn có cả tiền của cậu nữa, cậu nói xem như thế thì tớ không khẩn trương sao được."

"Bình tĩnh nào, cũng không phải bảo cậu cố gắng kiếm lời lãi, yêu cầu của tớ không cao, chỉ cần không uổng công là được." Mộc Tiểu Nhã an ủi.

"Yêu cầu này còn bảo không cao?" Phương Hủy xù lông.

"Ok ok, vậy để tớ hạ yêu cầu xuống thấp một chút." Mộc Tiểu Nhã bật cười, "Tớ cũng chỉ có ha trăm ngàn thôi, lỗ cũng không sao cả, cùng lắm thì để Bạch Xuyên nuôi tớ."

"Có người nuôi thì cứ vênh váo đi." Phương Hủy liếc mắt, tức giận ăn hai miếng mì để cho mình bình tĩnh lại, sau đó chợt nhớ đến một chuyện: "Ngày mai là thời gian chính thức hẹn gặp của phụ huynh hai bên à?"

"Ừ." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.

"Vậy cậu nghĩ sáng mai sẽ có cục diện gì?" Phương Hủy không nhịn được bắt đầu tám chuyện.

"Có thể có cục diện gì chứ, đánh nhau được à." Mộc Tiểu Nhã tức giận nói, "Bố mẹ tớ đã đồng ý phụ huynh hai bên gặp mặt cũng chỉ là hình thức thôi."

"Vậy sau này cậu và Bạch Xuyên ở đâu? Ở Bạch gia, hay là hai cậu ra ở riêng?" Phương Hủy hỏi, "Việc này sáng mai chắc chắn sẽ có bàn bạc."

Mộc Tiểu Nhã nhíu nhíu mày, trước đây Bạch Xuyên cũng đã nhắc đến chuyện ở chung, nhưng khi đó bố mẹ còn chưa đồng ý, cô cũng không nghĩ lại, chuyện đó cứ đi vào dĩ vãng. Bây giờ gia đình hai bên coi như đã chính thức đồng ý chuyện của hai người, như vậy vấn đề này kiểu gì cũng sẽ được đề cập, cũng không thể có chuyện cơm nước xong xuôi, cô và Bạch Xuyên lại ai về nhà nấy được.

"Bạch Xuyên mắc chứng tự kỷ, người nhà của anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý để hai người ở riêng, tớ thấy tám mươi phần trăm là sẽ ở Bạch gia." Không đợi Tiểu Nhã trả lời, Phương Hủy đã tự mình phân tích.

"Họ lo lắng cũng là lẽ đương nhiên thôi." Mộc Tiểu Nhã cũng hiểu.

"Cậu cứ khéo hiểu lòng người thế nhở, nhưng mà họ yên tâm thì cậu bớt khổ phần nào."

"Đâu có khoa trương như thế chứ, người nhà Bạch Xuyên đều rất tốt."

"Thế cậu nói xem từ đâu mà có mấy thứ mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, thật ra chính là mọi người cùng ở với nhau, mấy chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi này tạo thành ấy chứ." Phương Hủy nói, "Bạch Xuyên có bệnh tự kỷ, bố mẹ anh ấy chắc chắn sẽ lo lắng cho Bạch Xuyên hơn, có khi lúc nào cũng dán mắt vào hai người các cậu ấy chứ. Như vậy, nếu cậu có làm gì sai, cho dù tính tình của họ có tốt đi chăng nữa, tích lũy qua ngày qua tháng, đều sẽ xảy ra vấn đề."

"Tớ vừa mới kết hôn, cậu đừng có tiếp cho mình mấy năng lượng tiêu cực có được không hả?" Mộc Tiểu Nhã nghe mà đau cả đầu. Nói thật, lúc ban đầu cô đồng ý kết hôn với Bạch Xuyên, thật sự là không cân nhắc tới chuyện mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

"Có mấy lời như thế mà cậu còn không chịu được, vậy sau này cậu sống ở Bạch gia thế nào, đúng là nhóc đáng thương của chị." Phương Hủy lắc lắc đầu, thở dài nói.

"Sao mọi người ai cũng không coi trọng tớ với Bạch Xuyên thế? Tớ kém coi đến nỗi ấy à?" Mộc Tiểu Nhã thấy kì quái, sao mà từ khi bọn họ tuyên bố kết hôn, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là phản đối. Ngay cả bà nội Bạch hi vọng hai người họ kết hôn nhất cũng hỏi lại một lần xem mình đã nghĩ thông suốt chưa, ở đám tang, mẹ Bạch thậm chí còn ám chỉ mình có thể đổi ý, bố mẹ cô thì lại càng không cần nói, suy nghĩ hai ngày, thấy chuyện ván đã đóng thuyền mới miễn cưỡng đồng ý.

"Không phải cậu kém, mà là bản thân cậu đã lựa chọn một con đường rất gian nan." Phương Hủy dừng một chút, lắc đầu nói, "Thôi không nói nữa, hai người đều đã kết hôn, tớ không nên nói tiếp mấy thứ này nữa."

"Tớ biết cậu đang lo lắng điều gì, yên tâm đi, thật sự tớ đã suy nghĩ rất kỹ rồi." Mộc Tiểu Nhã cười cười. Cô biết Phương Hủy nói những điều đó chỉ vì muốn tốt cho cô, cũng hiểu rõ mọi người đang lo lắng điều gì. Thật ra cô đã từng nhìn thấy vì chăm lo cho Bạch Xuyên, bà nội Bạch đã trốn đi lau nước mắt, hơn nữa còn không chỉ một lần. Mộc Tiểu Nhã cảm thấy mình không thể kiên cường được như bà nội Bạch, có thể chăm sóc cho Bạch Xuyên cả một đời, nhưng cô chỉ cần chăm sóc cho Bạch Xuyên bốn năm. Bốn năm không phải là khoảng thời gian dài, cô không thể hứa hẹn cả một đời, nhưng bốn năm, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy cô vẫn có thể kiên trì được.

"Tớ còn lâu mới lo lắng nhé, tớ chỉ muốn nói với cậu, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, sau này có thể nào đi chăng nữa, chị đây đều sẽ đứng về phía cưng." Phương Hủy vỗ ngực bảo đảm.

"Cảm ơn chị nha." Mộc Tiểu Nhã cười.

=

Thứ bảy.

Sáu giờ năm mươi phút chiều, Mộc Tiểu Nhã và bố mẹ đã xuất hiện đúng giờ tại phòng bao trong nhà hàng Khải Duyệt, chính thức gặp mặt người bên Bạch gia.

Hai nhà đều thông tình đạt lý, thêm cả trước đó đã nói chuyện trước rồi, nên vừa mới gặp mặt, bầu không khí giữa hai nhà cũng coi như hòa hợp, sau khi nói chuyện qua lại đơn giản, hai bên ngồi xuống chỗ mình.

Bốn người Bạch gia ngồi ở bên trái bàn tròn, ba người Mộc gia thì ngồi ở bên phải, gia trưởng hai bên ngồi đối diện với nhau.

"Thầy Mộc, hôm nay..." Bạch Quốc Du đang muốn mở miệng nói chuyện, lúc này, Bạch Xuyên ngồi cuối cùng bỗng nhiên đứng lên không nói tiếng nào.

Hành động đột ngột của Bạch Xuyên lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Người nhà Mộc gia chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, không biết Bạch Xuyên muốn làm gì. Nhưng người nhà Bạch gia lại lo lắng đứng ngồi không yên, bởi vì hôm nay rất quan trọng, họ sợ Bạch Xuyên bỗng nhiên gây ra chuyện gì đó, sẽ để lại ấn tượng không tốt với bố mẹ Mộc gia, sợ cuộc hôn nhân mà vất vả lắm bố mẹ Mộc gia mới đồng ý sẽ do dự một lần nữa.

Ngay cả Bạch Tranh luôn cảm thấy em trai mình có ở bên cạnh Mộc Tiểu Nhã hay không cũng không quan trọng, giờ đây anh cũng nâng cao đề phòng. Trước đó, Bạch Tranh cảm thấy coi như không có Mộc Tiểu Nhã, nhà anh cũng có thể chăm lo cho Bạch Xuyên thật tốt, nhưng ngày đó bố mẹ đưa giáo sư Phùng đến, rồi để bố mẹ Mộc gia xem vài đoạn video. Sau khi Bạch Tranh xem xong, mãi cũng không ngủ được, mặc dù có chút không cam tâm, nhưng anh không thể không thừa nhận, đối với em trai anh, Mộc Tiểu Nhã thật sự rất quan trọng.

Bạch Tranh toàn tâm chú ý đến từng hành động của em trai, chuẩn bị xem xét có gì đó không đúng, lập tức ra tay ngăn cản.

Nhưng Bạch Xuyên cũng không có làm gì cả, anh đứng lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh đi ra khỏi chỗ ngồi rồi lượn quanh ra, sau đó lại đẩy cái ghế mình vừa ngồi trở về đúng vị trí, cách một khoảng nhất định với cái ghế trống không bên cạnh. Sau khi làm xong tất cả, anh quay đầu nhìn Mộc Tiểu Nhã ngồi cách mình một phần ba cái bàn lớn, sau đó đi tới, kéo ra cái ghế bên cạnh cô...

Ngồi xuống.

"..."

Hóa ra là muốn ngồi bên cạnh Mộc Tiểu Nhã.

Ngay sau đó, bố mẹ Bạch gia thoải mái cười một tiếng, ba người Bạch gia lại mồ hôi chảy đầy người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui