Thấy ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y cười càng tươi hơn: "Mọi khi Tôn Ích giúp anh làm chuyện này, hôm nay đổi lại thành em thôi, anh có cần phải giật mình như thế không?"
"Chỉ là anh thấy có chút không quen." Mạnh Kiều Dịch đưa áo khoác của mình cho cô, một tay nắm lấy tay cô nói: "Em không cần làm việc này đâu."
Một tay của Vạn Tố Y bị Mạnh Kiều Dịch nắm, tay còn lại treo áo khoác của Mạnh Kiều Dịch lên giá: "Em muốn làm những chuyện này cho ông chủ Mạnh."
Phần lớn chuyện của Mạnh Kiều Dịch, cô đều không giúp được gì. Cô chỉ có thể giúp đỡ những việc vặt trong cuộc sống thôi.
Cô vừa treo áo khoác xong, Mạnh Kiều Dịch đã kéo cô qua, hai tay đặt ở trên thắt lưng của cô, khóe miệng chạm vào trán cô: "Mỗi ngày em đều ở trước mắt anh đã là chuyện lớn nhất mà em làm cho chồng em rồi."
"Không phải bây giờ em vẫn đang làm vậy sao?" Vạn Tố Y chớp mắt, lần này cô không phản đối, rất tự nhiên tiếp lời Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch mỉm cười, đuôi mắt nheo lại, nếp nhăn trên mặt anh cũng hiện rõ: "Về phương diện này thì xem như hài lòng, bà Mạnh muốn được bằng ưu tú à?"
"Cấp bậc thế nào mới có thể được ưu tú vậy?" Vạn Tố Y gật đầu, cố nhịn cười tiếp tục nói theo hướng của anh.
Mạnh Kiều Dịch ôm thật chặt lấy Vạn Tố Y, để cô nép vào người mình: "Ví dụ như hôn anh một cái."
Anh chỉ định trêu đùa Vạn Tố Y, nghĩ cô sẽ không làm vậy.
Nhưng anh vừa mới dứt lời, Vạn Tố Y đã nhón chân lên và hôn một cái lên má anh.
"Ưu tú rồi chứ?" Vạn Tố Y cuối cùng không nhịn được nữa, cười ra tiếng.
Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, ngón tay cọ nhẹ lên chỗ Vạn Tố Y vừa hôn, sau đó điểm vào miệng mình: "Đây cơ mà."
Gương mặt Vạn Tố Y thoáng ửng đỏ, nhưng cô vẫn nhón chân hôn lên môi anh.
Cô ngẩng đầu lên, anh cúi đầu xuống, trong đôi mắt hai người dường như che giấu cả bầu trời sao. Giờ phút này, cả thế giới đều ở trong mắt bọn họ.
Lần này, đổi lại thành Mạnh Kiều Dịch cảm thấy không biết phải làm sao. Anh dùng một tay giữ gáy của cô, trán anh áp vào trán Vạn Tố Y: "Sao hôm nay Y Y lại nghe lời thế nhỉ?"
"Tại em sợ không đạt tiêu chuẩn." Vạn Tố Y mỉm cười và nói đùa.
"Anh thì không dám làm trường học cho cô Vạn được, sẽ lỗ vốn mất." Mạnh Kiều Dịch thở dài, trán cọ nhẹ vào trán cô, trên người anh vẫn còn hơi lạnh.
Vạn Tố Y vòng hai tay ôm lấy lưng Mạnh Kiều Dịch, mùi trên người anh làm cho cô rất muốn gần anh hơn nữa.
"Sợ em cản đường của trường học sao?" Vạn Tố Y khẽ cười hỏi.
Mạnh Kiều Dịch dùng một tay ôm lấy gương mặt cô, mỉm cười nói: "Trường Mạnh Kiều Dịch này chỉ có thể chứa được một mình cô Vạn, vậy không phải là kinh doanh lỗ vốn à?"
Vạn Tố Y cúi đầu, có chút ngượng ngùng tránh tầm mắt của anh: "Ngài Mạnh, anh có thể xuất bản trích dẫn những lời nói hay được rồi đấy."
"Đặt tên là trích lời vợ yêu sao?" Cho dù chỉ nói đùa, Mạnh Kiều Dịch vẫn có thể phản ứng rất nhanh.
Vạn Tố Y rất bội phục anh về điểm này,: "Cũng có thể gọi là trích lời yêu thương."
"Đáng tiếc, anh không biết nói lời yêu thương." Mạnh Kiều Dịch có chút tiếc nuối thả Vạn Tố Y ra, đầu ngón tay vẫn cọ nhẹ lên mặt cô: "Anh chỉ biết nói thật với bà Mạnh thôi."
Vạn Tố Y nói không lại Mạnh Kiều Dịch, nhưng trong mắt đầy ý cười. Cô kiễng chân cho tầm mắt ngang với Mạnh Kiều Dịch: "Những lời như vậy, anh có thể lặng lẽ nói cho em nghe là được."
Mạnh Kiều Dịch thật sự bị mê hoặc trước động tác đáng yêu của Vạn Tố Y, anh nhìn chằm chằm vào cô không thể rời mắt: "Anh còn rất nhiều, giữ lại cho buổi tối từ từ nói."
Vạn Tố Y không nghe ra được ý của Mạnh Kiều Dịch, chỉ mỉm cười gật đầu.
Nhiều ngày qua, Vạn Tố Y vừa từ bệnh viện ra nên chỉ được ăn nhẹ. Mỗi ngày ba bữa cơm rất khó khiến cho Vạn Tố Y thèm ăn. Nhưng được cái dì Tống nấu cơm cũng không tệ lắm, Vạn Tố Y vẫn có thể ăn được một ít.
Có thể Mạnh Kiều Dịch đói nên bữa tối yêu cầu ăn rất sớm. Sau khi ăn xong, Vạn Tố Y nói muốn xem bộ phim: "Hôm qua em xem ti vi trong phòng ngủ, thấy có một bộ phim không tệ lắm. Anh có muốn cùng xem với em không?"
Hôm nay ăn tối xong sớm như vậy, Mạnh Kiều Dịch hình như cũng không có bận gì nên Vạn Tố Y muốn hai người có thể cùng nhau làm gì đó. Cô muốn hai người cùng nhau xem phim, nhưng Mạnh Kiều Dịch lại không nghĩ như vậy.
Mạnh Kiều Dịch gật đầu đồng ýới Vạn Tố Y "Được."
Hai người cùng đi lên tầng. Khi Vạn Tố Y đi về phía phòng ngủ của mình, Mộng Mạnh Kiều Dịch đã nắm tay cô kéo lại: "Ti vi phòng anh có màn hình lớn hơn."
Vạn Tố Y hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, gật đầu liền đi theo Mạnh Kiều Dịch vào phòng.
Vừa vào phòng, Vạn Tố Y nhìn lướt qua một vòng cũng không thấy có cái ti vi nào. Chợt phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, cô quay đầu hỏi: "Ti vi anh nói ở..."
Cô còn chưa nói xong đã nhận lấy những nụ hôn cuồng dại.
Hai tay Vạn Tố Y đang giơ lên chợt cứng đờ. Nụ hôn của anh nóng bỏng lại vội vã, giống như đã kìm nén rất lâu vậy.
Anh ôm lấy cô rất chặt, dường như muốn cô hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể của mình. Hơi thở của cô có sự hấp dẫn trí mạng đối với anh, anh không thể không tham lam, luyến tiếc, chỉ cần vừa chạm tới thì không muốn buông tay.
Miệng anh nóng hổi, Vạn Tố Y có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập rất nhanh. Chẳng bao lâu cô đã bị anh ảnh hưởng, đáp lại anh.
Vì sự đáp lại của cô làm bầu không khí giữa hai người càng thêm nóng bỏng. Mạnh Kiều Dịch thò một tay tới góc áo, xoa lên làn da mịn màng của cô. Anh ép cô lùi lại, đè cô lên giường. từ đầu tới cuối những nụ hôn của anh chưa từng dừng lại. Mãi đến khi cảm thấy cô sắp không thở nổi, môi anh mới rời khỏi môi cô.
Hai cánh tay anh chống ở hai bên người của Vạn Tố Y, cúi đầu nhìn đôi mắt đầy quyến rũ của cô.
Vạn Tố Y nằm ở phía dưới giơ tay chạm vào khóe mắt anh. Cô thích tâm trạng đang giấu bên trong đôi mắt này. Cô có thể nhìn ra anh si mê cô.
Lúc này, cô hơi mất tập trung, muốn nói gì đó để kéo mình quay về: "Không phải nói sẽ xem phim sao?"
"Có một số chuyện còn có ý nghĩa hơn phim nhiều." Môi Mạnh Kiều Dịch lướt nhẹ trên làn da của Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y bật cười: "Em vốn tưởng tối nay ăn cơm sớm là vì ngài Mạnh đói chứ?"
Hiện tại xem ra, Mạnh Kiều Dịch đã suy nghĩ xong hôm nay phải làm gì từ lâu rồi.
"Anh thật sự đói mà." Mạnh Kiều Dịch nghe thấy Vạn Tố Y nói vậy thì không nhịn được phì cười. Tuy nhiên, ý của anh không giống với ý của Vạn Tố Y. Trên mặt anh tươi cười, ghé sát bên tai cô và khẽ nói: "Bà Mạnh để cho anh đói nhiều ngày như vậy, hôm nay em không phải nên để cho chồng em ăn no một chút sao?"
"Toàn không đứng đắn như vậy."
"Ở chỗ này mà nghiêm túc, Y Y sẽ phải oán trách anh mất." Mạnh Kiều Dịch mỉm cười và lại hôn cô, căn bản không cho cô có cơ hội nói chuyện.