Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Mạc Bảo Bối tức giận có chút ửng hồng, thoạt nhìn hình như là giận
không nhẹ, cũng không phải đơn thuần là muốn phát giận thôi, Ross hơi
nghi hoặc.

Nhưng rõ ràng tất cả những chuyện anh làm cũng đều dựa trên tình yêu với một người phụ nữ mới có thể làm, tại sao hành động
yêu của anh lại làm cô gái nhỏ này cảm thấy là hành động với sủng vậy
đây?

- Em phải cho anh một lý do chứ! - Sủng vật? Chắc kém người rất nhiều? Đây chính là một hiểu lầm rất lớn trên đầu anh.

- Cái đồ quỷ sứ đáng ghét này, không có lý do gì, không có lý do gì, em
muốn đi ngủ rồi, anh đi ra ngoài! - Mạc Bảo Bối sắp bị Ross làm tức đến
phun máu.

Trời ạ, chẳng lẽ bị anh coi thành một con mèo không đủ, còn muốn lão nương tôi tự lặp lại một lần?

Mạc Bảo Bối thở hồng hộc đi tới giường của cô, buồn bực cầm chăn trùm đầu,
ngay cả rốt cuộc Ross có ra cửa chưa cũng không quan tâm nữa. Cô phải
ngủ một giấc thật tốt mới có thể tĩnh dưỡng sức lực. Rõ ràng cô đã chọc
cho Ross tức giận, tại sao cuối cùng lại trở thành bản thân tức giận,
thật là uất ức.

Hung hăng nhéo bắp đùi của mình, Mạc Bảo Bối giận đến độ lấy chính mình trút giận.

- Á. . . . . . đau chết mất. - Đau đớn từ trên đùi truyền tới khiến lý
trí Mạc Bảo Bối khôi phục, dù thế tức giận nào không thể làm khó mình
chứ.

Mạc Bảo Bối lại vội vàng vuốt ve nhẹ nhàng nơi bị chính mình ra sức nhéo, an ủi cơ thể mình. Ai bảo sức lực mình thật đúng là không
nhỏ, một vết nhéo này đoán chừng cũng đã đỏ lên, ngày mai chắc máu sẽ ứ

đọng một vùng rồi.

Thật đúng là tự gây nghiệt mà. Mạc Bảo Bối thở dài.

Ross nhìn phản ứng đáng yêu của Mạc Bảo Bối, ở một bên cười nhìn, quả nhiên rất đáng yêu.

- Đừng động nữa, anh xem một chút. – Sau khi Ross nghe thấy tiếng kêu của Mạc Bảo Bối lập tức đi nhanh đến bên giường, kéo tay Mạc Bảo Bối ra dự
định vén váy cô lên nhìn một chút xem vết nhéo có nghiêm trọng hay
không, vừa mới nhìn qua đúng là không nhẹ.

- Anh muốn ăn đậu hũ
của em phải không? - Mạc Bảo Bối giống như một con cá con linh hoạt,
xoay người, trở mình ngồi dậy. Hôm nay cô mặc một cái váy, lại còn không dài, vết nhéo trên đùi phương cũng sắp gần sát gốc bắp đùi rồi, bị vén
váy lên như vậy cũng được sao. Mặc dù nói đồ bơi cũng mặc rồi, nhưng dù
sao đây không phải là bờ biển, là ở nhà của cô đấy.

- Anh chỉ muốn xem xem nơi bị em nhéo. - Ross vô cùng ngay thẳng, bình tĩnh nói.

- Không cho anh xem, dựa vào cái gì chứ? - Mạc Bảo Bối chặn làn váy, kiên quyết phản kháng đến cùng.

- Nhưng em bị thương, ngoan, anh coi một chút xem máu có ứ đọng không. - Ross tính tình dịu dàng dụ dỗ Mạc Bảo Bối.

- Không có máu ứ đọng, không cần nhìn. - Mạc Bảo Bối buồn bực đến gần
chết. Người này sao vướng víu quá vậy, không chọc anh tức giận anh còn
muốn như thế nào? Nhìn lão nương chê cười sao?

Mạc Bảo Bối càng
nghĩ càng cảm thấy Ross là một sói xám lớn, rõ ràng anh nên tức giận
không phải sao? Tại sao cuối cùng cô tức giận còn lấy chính mình phát
giận, lúc nào thì cô ngu ngốc như vậy rồi hả? Không phải nên lấy Ross để phát giận mới đúng sao?

Không sai, muốn phát giận cũng có thể tìm Ross, tại sao ở đây tự hại đây?

- Nghe lời, không phải em sợ đau hả, anh coi một chút, có muốn bôi lên
chút cao mát mẻ? - Rosic không dám coi Mạc Bảo Bối như các cô gái khác,
sức tay Mạc Bảo Bối còn lớn hơn so với rất nhiều người đàn ông, cộng
thêm tính khí cô cuồng bạo thế, tức giận nhéo xuống đoán chừng sẽ không
đau lòng cho mình mà xuống nhẹ tay.

- Tại sao em phải nghe lời,
anh sinh ra em hay là nuôi em hả? - Mạc Bảo Bối ghét nhất chính là bộ
dạng tính tình dễ chịu này của Ross, hơn nữa thích giảng đạo lý như lão
già, phiền chết thôi.

- Anh không sinh ra em, chẳng qua về sau
anh có thể nuôi em. Đã vậy nên nghe lời đi, người đau lại là em, tức
giận cũng phải nói đạo lý. Em không nói làm sao anh biết em tức giận ở
đâu, có phải hay không? Em nói ra anh đổi là được, như vậy tốt hơn
không? - Ross chưa từng ăn nói khép nép như vậy, nhưng ở trước mặt cô
gái nhỏ của anh lại cam tâm tình nguyện.


Nhưng không biết Ross
‘bàn về đạo lý’ lại càng khiến Mạc Bảo Bối không vui, bởi vì thế này có
vẻ như cô chính là một đứa trẻ hư, hoàn toàn không nói đạo lý.

-
Không nên vọng tưởng giảng đạo lý với phụ nữ, sinh vật một tháng chảy
máu bảy ngày không ngừng còn chưa chết, là tồn tại nghịch thiên trên cái hành tinh này, đạo lý đối với em mà nói chính là mây bay. - Hừ, anh đã
nói tôi không nói đạo lý, vậy tôi cũng không nói cho anh xem.

Ross bị một tràng lời nói sôi nổi của Mạc Bảo Bối làm cho ngây ngẩn cả người, có phần dở khóc dở cười.

Sau khi nói xong, nhìn thấy vẻ mặt Ross phức tạp, Mạc Bảo Bối có chút dương dương hả hê. Đã nói, phát giận với người khác tâm tình mới có thể tốt
đẹp, tức giận với bản thân quả nhiên là không đáng.

- Tốt thôi,
vui vẻ là được rồi, bây giờ có thể xem có máu ứ đọng không chứ? - Ross
nhìn thấy vẻ mặt Mạc Bảo Bối hài lòng, cười nói.

Đúng là vô cùng
dễ thương, mặc kệ tức giận hay là vui vẻ, dường như ở trên người cô đều
rất dễ dàng, Ross nghĩ thế, càng thêm yêu thích tính tình Mạc Bảo Bối
rồi.

Có lẽ là trong mắt người tình là Tây Thi, tất cả hành động điêu ngoa của Mạc Bảo Bối cũng biến làm làm nổi bật lên vẻ dễ thương.

Mạc Bảo Bối suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Cớ gì cô phải làm
khó mình, rõ ràng đau vậy còn phải chịu đựng giận dỗi với Ross, cô cũng
không ngốc.

Ross vén váy lên, quả nhiên đã ửng hồng một vùng rồi, còn có chút phát sưng nhẹ. Xem ra, Mạc Bảo Bối xuống tay thật đúng là
không hề lưu tình.

Cầm thuốc mỡ xanh lá, nhẹ nhàng bôi giúp Mạc Bảo Bối ở nơi sưng đỏ, sau đó để Mạc Bảo Bối nằm, Ross vào phòng vệ sinh rửa tay.

Mạc Bảo Bối nửa dựa vào nằm trên người một búp bê vải, váy bị Ross vén đến
hông, phía dưới chỉ mặc một cái quần lót nhỏ màu hồng, lộ ra hai cái hai chân thon dài trắng noãn.


Sau khi Ross ra ngoài, nhìn thấy Mạc Bảo Bối nhắm mắt nằm an tĩnh, cảm thấy rất ấm áp, si ngốc nhìn người trên giường.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Ross vẫn dừng lại trên chính người mình, Mạc Bảo Bối chợt mở mắt:

- Đại sắc lang anh còn không đi ra ngoài, anh không sợ đau mắt hột?

Trong lúc nói chuyện, một gối ôm nhỏ ném về phía Ross.

Cười đón được gối ôm nhỏ, Ross ngồi ở mép giường nhìn vết thương ở đùi Mạc Bảo Bối, đau lòng nói:

- Sau này tức giận đừng lấy mình để phát giận, xem xem cái chân trắng của em bây giờ thành cái dạng gì rồi?

Ross chỉ đơn thuần nói một chút thôi, Mạc Bảo Bối lại cho rằng Ross rõ ràng
là mượn nói lời này để phóng ánh mắt sắc lang của anh, vội vàng kéo váy
xuống muốn che kín.

- Cũng không phải là anh chưa từng xem qua,
sợ cái gì? Thuốc mỡ còn chưa hấp thu vào, buông tay. - Ross kịp thời
ngăn lại động tác của Mạc Bảo Bối.

Trời đất chứng giám, Ross thật sự chỉ đơn thuần là nói vài lời càu nhàu thôi, không có nửa điểm sắc tâm.

- Không cần, tại sao em phải đưa chân cho anh xem, sao anh không cho em
nhìn một chút, cũng không phải là anh chưa từng cởi trần cơ thể. - Mạc
Bảo Bối cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải) nói.

- Em chắc chắn em muốn nhìn sao? - Bỗng chốc con mắt xanh lá của Ross tử trở nên u tối.

- Có nhìn mắc mớ gì không nhìn, vừa đúng trời hạ, em để cho mắt em ăn kem đá thoải mái. - Mạc Bảo Bối tuyệt không thua thiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận