Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Bọn họ không thích hỏi người khác, vậy nên cho dù Lộ Bán Hạ đang đảm nhiệm công việc thư ký trong hội học sinh, bọn họ cũng chưa từng hỏi nhiều một câu vể chuyện riêng tư của Mạc Bảo Bối.

Ba người bọn họ có kiêu ngạo giống nhau, cho nên bọn họ không thích giải thích, dù sao sự thật tự mình biết là được, người bên ngoài không quan trọng vốn chính là không liên quan tới bọn họ, cần gì giải thích với người ta.

Bởi vì Mạc Bảo Bối và Cố Thiếu Thông nhiệt tình yêu thích đua xe, cho nên vài lần bị người khác nhận ra, thế nên trong mắt các bạn học, Mạc Bảo Bối là chị đại trong xã hội đen, nếu không sao có thể tham kiến cô trong cuộc đua xe? Nhưng họ đều biết, đua xe trong mắt các bạn đó học băng vốn dĩ Mạc Bảo Bối và Cố thiếu thông chỉ là hội viên ra ngoài tham gia câu lạc bộ đua xe thôi.

Trí tưởng tượng sinh viên phong phú, trực tiếp dán nhãn lên Mạc Bảo Bối, vì vậy, ở trong mắt tất cả mọi người, Mạc Bảo Bối thành một chị đại không thể trêu, chỉ có người quen mới biết thật ra thì cô chỉ thẳng thắn một chút, tính khí không tốt một chút thôi.

- Có lý, đúng là giống như những người bên ngoài đó nói, em có một vị hôn phu rồi. - Mạc Bảo Bối không thích nói dối, hơn nữa bây giờ cô đã chấp nhận Ross, lại càng không cần thiết.

- Cái gì cái gì cái gì chuyện khi nào thêd? Em lại có thể đến bây giờ mới nói. Em đồ không có lương tâm, nghỉ hai tháng lại không mở máy, em không biết anh gấp bao nhiêu đâu, Bán Hạ cũng thế, hai người các em rốt cuộc đang làm gì hả? - Cố Thiếu Thông nóng nảy nói, hoàn toàn không có dáng vẻ tình cảm như bề ngoài, quả thật hệt như một con khỉ, múa trên múa dưới.

Hàn Kì nhìn đến choáng váng đầu, lập tức kéo Cố Thiếu Thông Mạc từ bên người Bảo Bối qua một bên, làm cho Cố Thiếu Thông cảm giác bộ dạng mình cực kỳ uất ức.

Vẽ vòng tròn, Cố Thiếu Thông buồn bực trợn mắt nhìn ba người.

- Chuyện vào chính nghỉ hè này, lão tử của em giúp em an bài, cho nên. . . . . . - Mạc Bảo Bối lộ ra điệu bộ mình là phụ nữ đàng hoàng, sau đó còn là dáng vẻ một thiếu nữ truyền thống tuân theo lời cha mẹ nói.

- Nói láo! Mạc Bảo Bối em là người như vậy sao? Em đúng vậy thì ba chữ Cố Thiếu Thông viết ngược được rồi. - Cố Thiếu Thông tức giận bất bình, anh biết Mạc Bảo Bối rất có cá tính, dám can đảm đập bàn với hiệu trưởng khiến người ta sửng sôt, nói cô là một người nghe lời, kiểu gì anh cũng sẽ không tin tưởng.

Hàn Kì và Lôi Lợi yên lặng gật đầu, mặc dù tiếng Cố Thiếu Thông quá khoa trương, nhưng đích thực Mạc Bảo Bối hoàn toàn không phải người mặc cho người khác định đoạt như vậy.

Mạc Bảo Bối nhún nhún vai:


- Trên thực tế đúng là em có vị hôn phu, tiệc rượu cũng đãi rồi.

- Em!"

- Sao hả?

- Thật quá mức, em đính hôn tại sao có thể không gọi bọn anh tới. Rốt cuộc em có coi bọn anh như bạn bè em không, thiệt thòi bọn anh móc tim móc phổi vì em, toàn bộ trường học ai không biết bọn anh cưng chiều em thế nào. Em phá hủy phòng thí nghiệm, anh cũng thay em dọn dẹp rồi, còn hồ bơi xây ở trong nhà không tốt em ghét, Hàn Kì vận dụng tầm ảnh hưởng của anh ấy biến thành ngoài trời. Nhưng còn em, biến thành ngoài trời rồi sau đó em còn cảm thấy ánh mặt trời quá lớn sẽ phơi tổn thương không dùng, đến mùa đông em lại nói nước quá lạnh. Chỉ vì một câu nói của em anh còn biến hồ bơi trường học thành hồ nước nóng. Em biết vậy không biết có bao nhiêu khó khăn, cái con bé chết tiệt không biết quý trọng này, vậy mà mở ra cho những sinh viên khác dùng, còn có. . . . . .

Cố Thiếu Thông bắt đầu nêu ví dụ ba người bọn họ đối với Mạc Bảo Bối tốt bao nhiêu tốt, tốt đến mức độ như thế nào..., nói ra toàn bộ việc làm bọn họ làm cho Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối trợn tròn mắt nhìn Cố Thiếu Thông, nghe anh quang quác quang quác nói nửa giờ còn không có ý muốn dừng lại.

Ngoáy ngoáy lỗ tai, Mạc Bảo Bối cảm giác mình còn giống như thật sự rất không có lương tâm, cười khúc khích, nhìn Hàn Kì:

- Em sao lại hư hỏng như vậy chứ?

Hàn Kì yên lặng nhìn Mạc Bảo Bối:

- Em không phải là xấu, là cậu ta quá biết ký sổ thôi.

Nhìn Hàn Kì rõ ràng không đứng trên lập trường của mình, Cố Thiếu Thông cũng sắp điên rồi, bị làm tức giận bỏ đi, một thân một mình đứng ở trong góc phòng họp không để ý tới mọi người.

Mạc Bảo Bối liếc Cố Thiếu Thông trong góc vẽ vòng vòng, không chịu được tính cách song song, rõ ràng ở trước mặt người khác là một người khuôn mẫu, thế nào đến khi riêng tư thì bộ dàng như đứa trẻ ba tuổi.


- Em quả nhiên chính là thiên kim lớn miền nam! - Hàn Kì nhìn Mạc Bảo Bối, chậm rãi mở miệng.

- Bị anh phát hiện rồi, chỉ là các anh phải giúp em giữ bí mật nhé! - Mạc Bảo Bối nháy mắt dí dỏm một cái, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói cho bọn họ biết, cũng không sao.

- Với yêu cầu, nói cho bọn anh biết điện thoại liên lạc ở miền nam, đừng khiến cho sau này bọn anh không tìm được em. - Hàn Kì nói lên yêu cầu, nếu chuyện đã mở ra rồi, vậy thì Jane Ross trong truyền thuyết đó muốn cưới Mạc Bảo Bối cũng không còn dễ dàng nữa rồi.

- Biết rồi, hồ ly tinh! Thật sự anh nên làm quen với Giai Giai, sau đó so xem ai phúc hắc hơn. - Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ nói, lấy điện thoại di động ra, chuyển sang số điện thoại miền nam, lần lượt bấm số ba người, lưu lại phương thức liên lạc của mình.

- Tốt, chẳng qua em trước tiên em hãy giải quyết cho xong ‘dạ tiệc đón người mới đến’, em còn có thời gian hai tuần lễ. - Hàn Kì đưa một số tài liệu sắp về dạ tiệc đón người mới đến cho Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối liếc nhìn tài liệu, trong lòng mắng không ngừng.

Ban đầu Mạc Bảo Bối cũng không có tâm tình muốn làm cái hội trưởng hội vui chơi giải trí này, nhưng Hàn Kì lại nhất định mình không thể không đảm đương, cho nên lúc đó cô hoàn toàn cũng không có chuẩn bị, nghĩ tới dù sao đi lướt qua sân khấu là tốt rồi, để Hàn Kì dẹp ý niệm này. Kết quả phiếu bầu đưa ra, Mạc Bảo Bối vậy mà thông qua với số phiếu cao. Dĩ nhiên, đại đa số phiếu này đều là Hàn Kì không biết thông qua đường nào lấy được giúp cô.

Mạc Bảo Bối buồn bực không thôi, buổi dạ tiệc đồ sộ này cũng không phải là chơi đùa như ở nhà. Chỉ liên hệ tiền tài trợ cũng đã rất phiền toái rồi, trường học chỉ cấp cho kinh phí mười ngàn (NDT)(*) căn bản không đủ, còn lại nhất định phải dựa vào nỗ lực của chính mình.

(*) trương đương 34787037.04 VNĐ (giá ngày 7/12/2015)

Nhưng bối cảnh hiện trường, ánh sáng, thiết kế sân khấu, ca múa, trang điểm diễn viên và trang phục bao gồm cả nhân viên làm việc, công tác bữa ăn vân vân tất cả đều cần tiền, đây đối với một người từ nhỏ chưa từng có quan niệm tiền bạc như Mạc Bảo Bối mà nói lại là chuyện nhức đầu nhất.

- Kéo dài nữa..., hai tuần làm sao có thể hoàn thành? - Mạc Bảo Bối kêu to, không có khả năng thì cô tuyệt đối sẽ không đi ôm cái nghề đồ gốm non này, đây là nguyên tắc của cô, nếu không nhắm mắt làm lại làm không tốt, đến lúc đó sẽ rất mất mặt, mà Mạc Bảo Bối cô chính là một người giấy rách cố giữ lấy lề, loại chuyện mất mặt này cô tuyệt đối sẽ không làm.


Trừ địa điểm và nhân viên làm việc là có sẵn ra, bao gồm tuyên truyền, bố trí sân khấu, chọn tiết mục, tìm tài trợ vân vân đều cần thời gian, căn bản không thể hoàn thành trong thời gian 2 tuần.

- Hoạt động vẫn luôn tiến hành theo thông thường, hàng năm học sinh mới tới đều sẽ cử hành. Ai bảo em cứ không đi họp, em bây giờ là gieo gió gặt bão thôi. - Cố Thiếu Thông nói lời ngoan độc, có điều cũng rất vui vẻ ở bên kia lưu số điện thoại di động.

- Chuyện đi truyền bá có thể giao cho hội thể thao làm, chuẩn bị đề án phía Bán Hạ có đề án cũ trước kia, lấy ra tham khảo một chút. Về phần chọn tiết mục ba người bọn anh cũng có thể giúp em xét duyệt. Về phần tìm tài trợ và địa điểm trực tiếp giao cho các tổ nhỏ trong hội giải trí của em là được. Yên tâm đi, chỉ cần có tâm làm thì đều không khó khăn. - Mặc dù Lôi Lợi kiệm lời ít nói, nhưng trước sau đứng ở phía Mạc Bảo Bối trợ giúp cô.

Mạc Bảo Bối vui mừng chạy đến bên cạnh Lôi Lợi ôm anh cười khúc khích:

- Vẫn là Lôi Lợi cực kỳ có tình người nhất, đây mới là bạn bè!

Vui vẻ ôm Lôi Lợi rồi, Mạc Bảo Bối chuyển con ngươi nhìn về phía Hàn Kì.

- Đến lượt anh biểu đạt chút ý tứ, em muốn Bán Hạ! - Mạc Bảo Bối nói yêu cầu, bởi vì Lộ Bán Hạ là thư kí của Hàn Kì, cho nên phải thông qua Hàn Kì đồng ý mới được.

- Học kỳ vừa mới mới bắt đầu, Bán Hạ còn có rất nhiều công việc văn thư phải hoàn thiện, thế nên không cách nào cho bên ngoài mượn. - Hàn Kì lãnh khốc cự tuyệt yêu cầu của Mạc Bảo Bối.

- Không có Bán Hạ em làm thế nào? Tìm tài trợ em nhất định sẽ mang người đi gây ồn ào, trình bày kế hoạch càng không phải thế mạnh của em, dù người khác làm em cũng không biết làm tốt hay không tốt? Chẳng lẽ anh lại muốn ép em mang theo người của võ quán Taekwondo đi uy hiếp người khác sao? - Ai cũng biết tính khí cô không tốt, lại càng không nhìn sắc mặt người. Cô đi tìm tài trợ đồng nghĩa với đi tìm người chửi lộn.

- Đó là chuyện của em chứ, cố gắng thật tốt, anh xem trọng em! - Hàn Kì vỗ vỗ bả vai Mạc Bảo Bối, trực tiếp đi, để lại một bóng lưng cho Mạc Bảo Bối.

- Này! Anh đi thật sao, ôi. . . . . . Cố Thiếu Thông! Cố thiếu gia! Cố đại ca. . . . . . - Mạc Bảo Bối trơ mắt nhìn Cố Thiếu Thông đi theo bước chân của Hàn Kì, cùng nhau biến mất, bất đắc dĩ kêu.

Chỉ tiếc, lần này Cố Thiếu Thông cũng quyết tâm không giúp Mạc Bảo Bối, dứt khoát coi lời nói của Mạc Bảo Bối thành gió bên tai.

Ai oán nhìn người duy nhất chịu giúp mình, Lôi Lợi, nước mắt Mạc Bảo Bối ròng ròng. Mạc Bảo Bối vậy mà cũng có một ngày như hôm nay. Lại có thể mình ngu đến mức coi hồ ly đó trở thành người đáng tin cậy nhất, kết cục đối đãi mình thế. Còn cái tên khốn kiếp tự xưng là móc tim móc phổi vì mình, về sau đừng để cho cô lại nghe được lời tương tự, nếu không cô thật sự sẽ đè tên khốn kiếp đó trên tường móc tim móc phổi.

Sau một tuần lễ, trừ giờ đi học ra, mỗi ngày của Mạc Bảo Bối quả thật đều rất phong phú, hận không thể biến một ngày thành là hai ngày mà dùng. Chỉ tiếc năng lực bạn học liên kết bên ngoài có hạn, có thể tìm được tài trợ thật sự ít ỏi.


Mạc Bảo Bối đối với buổi dạ tiệc này không chút qua loa nào, mỗi chuyện đều tự thân tự lực, có mặt đốc thúc chỉ đạo. Dùng hiệu quả âm thanh tốt nhất, hiệu quả âm thanh trường học không đạt tới tiêu chuẩn của cô cô sẽ cho người ra ngoài trong cửa hàng thuê. Bóng đèn không đủ đi mua ngay, hiệu quả văn nghệ không mạnh liền gia tăng, hơn nữa phí và tiền của tất cả nhân viên thực hiện công việc về bữa ăn cùng với trang phục trang điểm, đây đều là chi tiêu rất lớn.

Cho dù lấy ra một vạn nguyên kinh phí cộng thêm tiền tài trợ cung cấp, đối với cái chút này khoản tiền nhu cầu căn bản là xa xa không đủ.

Mạc Bảo Bối phiền não dựa vào kính trong suốt, uống cà phê.

Mấy ngày nay cô hoàn toàn không nghỉ ngơi cho tốt, tinh thần bất ổn nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể dựa vào cà phê nâng cao tinh thần.

Lộ Bán Hạ với Tiểu Ngoan ngồi trên ghế sofa đối diện Mạc Bảo Bối, không biết làm sao nhìn Mạc Bảo Bối.

Tiểu Ngoan bị kéo đi làm tài vụ, Lộ Bán Hạ cũng đã giúp một tay làm xong đề án, những chuyện khác không phải thế mạnh bọn họ cũng không giúp được một tay.

- Thôi, lão nương nổi giận trực tiếp tự mình bỏ tiền, sao chuyện này cứ hao tâm tốn sức như vậy? - Mạc Bảo Bối tức giận nói. Mấy ngày nay trừ một số chuyện vụn vặt ra, vấn đề phiền não lớn nhất chính là kinh phí.

- Thật ra thì, chúng ta có thể không cần tốn kém vậy. Âm thanh dùng của trường học, trang phục cũng có thể do diễn viên tự mình chuẩn bị, công tác bữa ăn cũng có thể tiết kiệm, còn có bối cảnh cũng có thể đơn giản một chút hoặc là tự mình ra tay làm. Trước kia lúc những nghành khác hoạt động tất cả đều làm như vậy. - Tiểu Ngoan đẩy đẩy mắt kính, nhìn vở trong tay nói.

- Không được! Một thứ cũng không thể tiết kiệm, nếu phải làm vậy thì làm cho tốt nhất, hơn nữa nhân viên làm việc và diễn viên vốn rất vất vả rồi, làm việc cũng không có bao nhiêu tiền công, sao có thể có đạo lý ngay cả thức ăn cũng không cung cấp còn bắt diễn viên tự lo trang phục. - Mạc Bảo Bối kiên trì số tiền này đều phải chi ra.

Mặc dù người hoạt động khác đều làm như thế, nhưng nếu hôm nay người chủ sự là cô, vậy thì theo phương thức của cô mà làm, cùng lắm đến cuối chính tự mình bỏ tiền thôi.

Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Mạc Bảo Bối reo lên.

Thấy là Hàn Kì đánh tiến hành gọi video, Mạc Bảo Bối mở ra, nhận điện thoại.

- Quên nhắc nhở em, chi tiêu cho tất cả hoạt động đều phải là trường học cung cấp hoặc là tổ chức nhà tài trợ trường học tìm được. Nếu em không cách nào gom góp đến đầy đủ tiền bạc, anh sẽ giúp em ghi sổ nợ, sau này em và người hội giải trí từ từ trả. - Hàn Kì cười nói, rắc muối trên vết thương của Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối giận đến độ muốn đập điện thoại di động, được Lộ Bán Hạ tay chân lanh lẹ giành lấy được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận