“Đương nhiên, đây là tình huống bình thường.
Còn nếu như là tổng giám đốc sắp xếp thì vẫn suy tính đến mệnh lệnh của tổng giám đốc đầu tiên.
” Mộc Minh tiếp tục bổ sung nói.
Tô Ảnh lại gật đầu như giã tỏi.
Nhìn Tô Ảnh phối hợp như thế, trên mặt Mộc Minh bình tĩnh cười, trong lòng lại bắt đầu nói thầm: Đây là lần đầu tiên bên cạnh tổng giám đốc có trợ lý nữ, lần này liệu có giống như trước kia được không?Trên đường, Mộc Minh nói rất nhiều chuyện cấm kỵ không được để sai sót cho Tô Ảnh nghe.
Ngay lúc đầu Tô Ảnh còn thật sự lắng nghe, về sau liền trực tiếp ghi lại trên điện thoại di động, sợ rằng cô sẽ quên mất, lại phải hỏi lại Mộc Minh.
Nhìn thấy Tô Ảnh thật sự chuyên tâm như thế, trong lòng Mộc Minh cũng thả lỏng đôi chút.
Đến nơi, đó là một sân bay tư nhân.
Mộc Minh xuống xe, đưa cho Tô Ảnh một túi giấy, nói: “Bên trong này là trang phục làm việc của cô, từ bây giờ, cô chính thực ở tốp trên rồi.
”Nói xong câu đó, Mộc Minh đi xuống xe, để không gian lại cho Tô Ảnh.
Động tác của cô rất nhanh, lập tức thay quần áo, hơn nữa còn quấn tóc lại ngay ngắn chỉnh tề.
Tô Ảnh mở cửa xe ra, vừa đi xuống liền nhìn thấy Phó Thịnh đứng ở cách cửa đăng ký không xa.
Tô Ảnh không dám để cho Phó Thịnh đợi quá lâu, lập tức bước nhanh tới, hai tay đặt ở vị trí dưới bụng, cúi đầu nói: “Tổng giám đốc, Tô Ảnh chính thức làm việc.
”Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh mặc đồ công sở, cả người đoan trang và chuyên nghiệp.
Phó Thịnh gật đầu, không nói gì, xoay người liền đi về phía máy bay.
Mộc Minh liếc mắt ra hiệu cho Tô Ảnh, cô khẩn trương chạy chậm theo.
Đột nhiên Phó Thịnh dừng bước lại, thiếu chút nữa thì Tô Ảnh té ngã, sau cùng ở khoảng cách so với Phó Thịnh một bước, kịp thời dừng lại.
Phó Thịnh quay người lại, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ dừng chân của Tô Ảnh.
Anh cúi đầu nhìn cô, gương mặt tuấn tú nhấc lên, đáy mắt lạnh nhạt hiện ra một chút không vui.
Dù cho cô không ngẩng đầu cũng biết là không thể đến gần Phó Thịnh quá, liền lui về phía sau hai bước theo bản năng, kéo ra khoảng cách một mét, mới cúi đầu giải thích: “Thực sự xin lỗi, tổng giám đốc.
”Nhìn thấy cô thức thời như vậy, đáy mắt không vui của anh mới từ từ lạnh nhạt, xoay người tiếp tục đi.
Thấy anh không truy cứu sai lầm của mình, Tô Ảnh vỗ ngực mạnh mẽ thở hắt ra.
Hù chết cô rồi!Lên máy bay, Phó Thịnh ngồi xuống trước, Tô Ảnh nhớ kỹ nội dung trên sổ tay phân công công việc, lập tức đi qua điều chỉnh chỗ ngồi, hơn nữa trong thời gian một phút sau khi Phó Thịnh ngồi xuống đã chuẩn bị xong cà phê mang tới.
“Mời tổng giám đốc dùng.
” Tô Ảnh nói xong câu đó, nhanh chóng đứng dậy rời đi, lập tức rút lui đến vị trí ở xa, một nơi cực kỳ an toàn.
Nhìn thấy cô lưu loát như thế, còn rất thức thời, đôi mắt giống như bức tranh thủy mặc của anh hiện lên một chút kinh ngạc.
Vừa bắt đầu làm việc đã thích nghi tốt như vậy, xem ra nhiều năm rồi, vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh vẫn đang cúi thấp đầu, dường như đang trốn tránh anh, khóe miệng nhếch lên hỏi: “Đều đã giải quyết xong rồi hả?”“Vâng, tổng giám đốc.
” Tô Ảnh vẫn đứng ở vị trí cũ, thả lỏng cơ mặt nói.
Khóe miệng của anh ngoéo một cái: “Vì sao cô lại đứng xa như thế?”Cô không nói gì, chỉ nhìn sổ tay ghi chép công việc, chính là anh không thích phụ nữ đến quá gần anh mà.
Tôi cũng là phụ nữ.
Thế nhưng, những lời này cô không dám nói.
Cô chỉ có thể trả lời: “Tô Ảnh không dám quấy rầy tổng giám đốc.
”“Đến gần nói chuyện.
” Phó Thịnh ra lệnh nói.
Tô Ảnh nghẹn lời, nhớ tới Mộc Minh từng nói, toàn bộ đều suy xét dựa trên mệnh lệnh của anh.
Cô từ từ đi qua, quy củ đứng ở bên cạnh Phó Thịnh.
Anh híp mắt nhìn cô một cái, nói: “Cô muốn để cho tôi ngửa đầu nhìn cô đến khi nào?”.