Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu


Chỉ cần ngăn cản bước chân của Phó Thịnh, không ai có thể sống tốt đẹp.

Những người đó, nếu không bị đưa vào ngục giam, thì là bốc hơi biến mất, rốt cuộc cũng không thể tìm thấy nữa.

Bỗng nhiên Vương NHạc Đông vô cùng hối hận.

Nếu anh ta biết sớm rằng Tô Ảnh đã là người của Phó Thịnh, anh ta tuyệt đối sẽ không dám động đến nửa ngón tay của Tô Ảnh!Vương Nhạc Đông hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, tốt nhất là không ai nhìn thấy anh ta, Phó Thịnh cũng không nhìn thấy anh ta rồi!Cho nên, sao anh ta có thể dám ra mặt nói chuyện thay cho Điền Mỹ Hòa được?Anh ta chỉ mong sao Phó Thịnh vĩnh viễn không nhớ rõ dáng vẻ của anh ta!Vương Nhạc Đông bị dọa thành như thế, Điền Mỹ Hòa thì lại sáng mắt lên: “Anh nói cái gì? Anh ấy chính là Phó Thịnh? Khà, thật sự là đi mòn giày cũng không thấy, vô tình lại tìm được chẳng tốn công.

”Trên mặt Điền Mỹ Hòa quét xuống điên cuồng.

Nếu cô có thể lấy được Phó Thịnh từ trong tay Tô Ảnh, như thế cô sẽ trở thành người ở chiếu trên, lại cũng không cần thấp kém đi cầu xin người khác, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bộ phim để cho cô lựa chọn, muốn diễn loại nhân vật gì liền có loại nhân vật đó!Không, thậm chí cô cũng không cần phải chọn nhân vật, tự nhiên sẽ có một đống lớn biên kịch, vì cô mà tạo ra các loại nhân vật thích hợp.

Ha ha ha!Trong đáy mắt của Điền Mỹ Hòa dường như chìm ngập trong suy nghĩ điên cuồng của cô ta!Vương Nhạc Đông kéo tay Điền Mỹ Hòa muốn đi ra ngoài: “Chúng ta đi nhanh lên, nếu không thì lát nữa sẽ bị đuổi ra ngoài rồi!”Điền Mỹ Hòa đẩy tay Vương Nhạc Đông, giơ tay vuốt ve tóc dài: “Nhạc Đông không cần lôi kéo như thế, bị người khác thấy được thì không hay.


”Vương Nhạc Đông sửng sốt: “Mỹ Hòa, em có ý gì đây? Chúng ta là người yêu mà.

”“Anh nói gì cơ?” Điền Mỹ Hòa lập tức quay đầu nhìn Vương Nhạc Đông: “Em và anh chỉ là thân phận bạn tốt, anh cũng không nên nói lung tung, em còn có chút việc, em đi trước đây!”Điền Mỹ Hòa nhìn thấy bảo vệ đã đi về phía bên này, cô nhanh chóng xoay người rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng bảo vệ xua đuổi Vương Nhạc Đông, trong nháy mắt Điền Mỹ Hòa đầy điên cuồng, nhưng càng lúc càng ổn định rồi.

Tô Ảnh, chúng ta cùng chờ xem!Mà lúc này, Tô Ảnh đã bị người phụ nữ dịu dàng kia mang vào trong phòng, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản liền có người bôi thuốc cho cô.

Cô ngồi nhìn người phụ nữ dịu dàng cười trước mặt mình, không nhịn được hỏi: “Vì sao cô lại giúp tôi?”Người phụ nữ dịu dàng cười: “Cô gái xinh đẹp như thế, làm sao có thể chật vật như vậy được? Huống chi, tôi tin tưởng người mà Phó Thịnh dẫn đến, tuyệt đối sẽ không nông cạn như thế.

”Mí mắt của Tô Ảnh rũ xuống: “Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi.

”“Cho tới bây giờ tôi chưa thấy Phó Thịnh dẫn phụ nữ ra ngoài, cô là người đầu tiên, nói vậy thì cô rất đặc biệt.


Nếu đã đặc biệt, sao có thể là loại phụ nữ đó?” Cô gái cười giới thiệu chính mình: “Tôi tên là Mẫn Chỉ, Chỉ trong bờ chỉ đinh lan, bậc thứ hai của nhà họ Mẫn.

”“Hóa ra là cô hai nhà họ Mẫn, thất kính rồi.

” Tô Ảnh khẩn trương nói: “Hôm nay cảm ơn cô rồi.

”Mẫn Chỉ mỉm cười lắc đầu, lại không nói gì thêm.

Lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa tiến vào: “Tiểu Chỉ.

”Tô Ảnh và Mẫn Chỉ cùng ngẩng đầu, liền thấy Phó Thịnh và Sầm Yến Hành cùng nhau đi vào.

Mẫn Chỉ lập tức đứng lên, ánh mắt bình tĩnh rơi vào trên người Sầm Yến Hành: “Yến Hành, sao thế, lo lắng à?”Sầm Yến Hành cười hô hô, giơ tay vỗ vai Mẫn Chỉ nói: “Có em ở đây còn lo lắng gì?”Sắc mặt Phó Thịnh tối sầm nhìn Tô Ảnh, không nói được lời nào.

Cô cũng đứng thẳng người theo: “Thực xin lỗi, tổng giám đốc, hôm nay tôi xấu mặt rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận