Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu


Hai tay cô đặt trên ngực anh, vô cùng trực tiếp, vô cùng tinh tế cảm nhận được cơ ngực rắn chắc kia cùng với… nhịp tim đột nhiên tăng tốc.

Trong đầu cô lại trở nên trống rỗng: Xong rồi, xong rồi, có phải mình đã khiến tim của tổng giám đốc gặp vấn đề hay không? Vì sao tim của anh ấy đập càng lúc càng nhanh rồi?Trong mắt Phó Thịnh trở nên thâm thúy hơn đôi chút, anh biết, chỗ kia, vì Tô Ảnh vừa ngã mà có phần rộn rạo rồi!A, người phụ nữ ngu xuẩn này!Chân cô đang để ở đâu hả?“Tổng … tổng giám đốc?” Tô Ảnh đã hoàn toàn ngây người, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ: “Tôi thật sự không cố ý! Lúc này tôi sẽ đi, lúc này đi!”Nói xong, Tô Ảnh liền muốn đứng dậy khỏi ngực của Phó Thịnh.

Không ngờ anh giơ tay lập tức đè eo cô lại, ánh mắt lười biếng quyến rũ vô cùng: “Hóa ra cô thích ở bên trên.

”Tô Ảnh tỉnh táo nhìn anh: “A?”Anh đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu.

Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tô Ảnh, bỗng nhiên Phó Thịnh cảm thấy, anh tìm một người phụ nữ ngu ngốc như vậy làm trợ lý, có vẻ anh cũng bị lây bệnh theo rồi.


Phó Thịnh tức giận đến mức trực tiếp ngồi dậy trong bồn tắm, Tô Ảnh liền biến thành dạng chân ở trên người Phó Thịnh rồi.

Tư thế này, hình như càng xấu hổ!“Tôi… tôi đi dọn dẹp cái này!” Tô Ảnh hoàn toàn không ý thức đến tư thế xấu hổ này, liền bò đi ra khỏi người Phó Thịnh.

Nhìn cô đi loạn giống như ruồi bọ không đầu ở trong phòng, Phó Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu: “Cửa ở phía đông!”Tô Ảnh giống như vừa mới phản ứng kịp, quay đầu liền đi.

“Sai rồi, đó là hướng bắc!”Phó Thịnh vỗ đầu, nhất định là anh điên rồi, vậy mà lại chọn một trợ lý ngu xuẩn như thế.

Phó Thịnh từ từ đi ra khỏi bồn tắm, nhìn thấy lễ phục trên người cô dính sát vào người, lập tức nghĩ đến mọi người hầu hạ bên ngoài đều là một bọn đàn ông, bỗng nhiên anh liền không vui rồi.


Hừ, người của anh, dựa vào đâu để cho người khác nhìn?“Đứng lại!” Phó Thịnh cầm một chiếc khăn tắm màu trắng vứt cho Tô Ảnh: “Bảo quản gia Lâm đi vào dọn dẹp đi, cô quay về đi!”Tô Ảnh vừa nghe, cho rằng Phó Thịnh muốn đuổi mình đi, mặt mũi tức khắc bị dọa trẳng bệch, khẩn trương cầu xin tha thứ: “Tổng giám đốc, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi sẽ không phạm sai lầm nữa! Cầu xin anh đừng đuổi tôi đi, tôi không bồi thường nổi nhiều tiền bạc như thế!”Phó Thịnh lại tức đến nở nụ cười: “Nghĩ chuyện gì thế hả? Còn muốn đi? Bởi vì sai lầm công việc của cô, hợp đồng kéo dài một năm nữa!”Nói xong, Phó Thịnh xoay người rời đi.

Tô Ảnh sửng sốt một lúc, bỗng nhiên phản ứng kịp.

A a a thật tốt quá, mình không bị sa thải rồi!Mình không cần trả lại tiền rồi.

Thật tốt quá thật tốt quá!Sau đó Tô Ảnh khoác khăn tắm rộng rãi thông suốt bỏ chạy ra ngoài tìm quản gia Lâm rồi.

Phó Thịnh nhìn áo ngủ ướt chèm chẹp trên người, trong nháy mắt không thể nói tiếp đợc.

Thôi, tức giận với cô gái ngu ngốc này làm gì chứ? Vẫn nên đi tắm rửa một cái đi!Sáng ngày thứ hai, sắc trời vừa mới hơi tỏ, Tô Ảnh liền nhanh chóng thức dậy thu dọn đồ đạc, mặc quần áo công sở của mình, đi chuẩn bị tốt bữa sáng cùng với đầu bếp.

Mộc Minh cũng tới đây từ sớm, nhìn thấy sắc mặt Tô Ảnh bình thường, trong lòng cũng âm thầm thở ra!Phải biết rằng, tối hôm qua là lần đầu tiên bên cạnh tổng giám đốc xuất hiện trợ lý đời sống là nữ, dựa theo tính tình trước kia của tổng giám đốc, nếu có người phụ nữ nào thân cận quá như thế, nhẹ thì trục xuất khỏi đây, nặng thì….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận