Nước mắt của Tô Ảnh đều đã đảo quanh hốc mắt: “Ngu tổng, cô có ý gì thế?”“Có ý gì?” Ngu Đình Huyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đâm người đảo qua đảo lại trên người Tô Ảnh: “Đương nhiên là vì muốn cảnh cáo cô.
Từ trước đến giờ bên cạnh Phó Thịnh đều không có trợ lý nữ, cô là người đầu tiên.
Có một số chuyện, tôi phải nói trước cho cô biết, tôi và Phó Thịnh sẽ kết hôn, tương lai tôi sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Phó.
Nếu như cô Tô còn muốn tiếp tục lăn lộn ở thành phố G này, tốt nhất nên hiểu biết một chút.
Nên nói cũng đã nói, nên làm cũng đã làm, không nên nói gì và không nên làm gì, nếu như cô làm ngược lại, cô nên biết sẽ có kết quả gì.”Trong tiếng nói của Tô Ảnh mang theo nghẹn ngào: “Ngu tổng, xin cô hãy yên tâm.
Từ trước đến nay Tô Ảnh đều chưa bao giờ có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ.
Tô Ảnh sẽ quy củ làm tốt công việc của mình.”“Coi như cô thức thời.” Ngu Đình Huyên lúc này mới thu lại ánh mắt, giơ tay bó lại kiểu tóc, trên trán, càng nhìn càng tốt: “Nếu cô Tô còn có việc, tôi cũng không muốn quấy rầy.”Nói xong, Ngu Đình Huyên liền xoay người rời đi.Tô Ảnh ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ phổ nhạc rơi vãi trên mặt đất, từng tờ một.Những thứ này đều là tâm huyết của cô.Sao có thể bị người ta dày vò như thế.Tô Ảnh vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng nguyền rủa: “Đều tại tên trứng tròn kia, nhiều người theo đuổi như thế, liên lụy đến tôi, không hiểu sao tự dưng bị oan uổng! Chờ sau khi tôi hoàn thành hợp đồng, tôi lập tức đi ngày, tránh khỏi tên sao chổi này!Tô Ảnh đang ngoan độc nói, khúc phổ trong tay bỗng nhiên bị người khác đoạt lấy.Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, vừa muốn nói gì đó, đã thấy Điền Mỹ Hòa với hai mắt phát sáng cầm một phần khúc phổ nhạc, nói: “Khúc phổ này là của tôi rồi! Tô Ảnh, không ngờ được, đã hai ba năm không sáng tác ca khúc, bản lĩnh vẫn tốt như thế.”Tô Ảnh vừa thấy, khúc phổ mà Điền Mỹ Hòa cướp đi chính là khúc mà Tự Thuật Phong Nguyệt cho mình, tức khắc luống cuống, giơ tay muốn đoạt lại: “Khúc phổ này không phải làm cho cô, cô không thể lấy đi, khúc phổ tôi làm cho cô ở đây.”Điền Mỹ Hòa không chút do dự vuốt ve tay của Tô Ảnh, cười cực kỳ âm hiểm: “Không được, tôi nhìn trúng cái này rồi! Ca khúc chủ đề phim lần này, rất quan trọng! đây chính là đề tại rất nóng, điện ảnh và truyền hình đều nóng hổi, ca khúc này cũng rất nóng, tôi Điền Mỹ Hòa lại có thể xoay người một lần nữa rồi! Ha ha.”Tô Ảnh gắt gao bắt được cánh tay của Điền Mỹ Hòa, nói: “Không được, khúc phổ khác có thể cho cô, cái này thì không thể, cái này không phải tôi sáng tác, cô không thể mang đi được!”Điền Mỹ Hòa muốn bỏ tay Tô Ảnh ra, lại phát hiện Tô Ảnh gắt gao bắt lấy, quăng thế nào cũng không được.Thấy Điền Mỹ Hòa vẫn còn muốn cướp đoạt, Tô Ảnh lập tức nói: “Điền Mỹ Hòa, cô phải làm đại minh tinh, cô không sợ nháo ở đây sẽ bị người khác phát hiện sao? Nếu cô không trả lại cho tôi, tôi liền hô to lên để cho cả thế giới nghe thấy! Để cho mọi người xung quanh biết là cô cướp lấy khúc phổ nhạc của tôi!”Quả nhiên Điền Mỹ Hòa bị lời nói của Tô Ảnh tác động mạnh mẽ, không cam lòng buông tay ra: “Tô Ảnh, tốt nhất cô nên cẩn thận một chút cho tôi!”Tô Ảnh cầm lại khúc phổ nhạc, tức khắc thở ra, thật cẩn thận cất khúc phổ nhạc này vào trong túi, cầm lấy sáng tác của mình đưa cho Điền Mỹ Hòa: “Đồ của mẹ tôi?”Điền Mỹ Hòa tặng cho Tô Ảnh một nụ cười trào phúng, tiện tay lấy từ trong túi ra một vật trang trí to bằng đầu nắm tay, lập tức ném cho Tô Ảnh: “Qùa sinh nhật mà mẹ cô tặng cho tôi năm tám tuổi, bây giờ của cô rồi!”.