Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu


Tô Ảnh nắm lấy vật trang trí kia, ánh mắt trợn to lên: “Điền Mỹ Hòa, sao cô có thể làm thế? Đây là tâm tư của mẹ tôi?”Điền Mỹ Hòa khinh thường trợn to mắt lên nhìn Tô Ảnh: “Tâm tư? Vứt đi? Tôi đã hỏi qua rồi, đồ vật này không đáng giá bao nhiêu tiền, cũng chỉ có mấy ngàn là mua được.

Nếu thật sự bà ấy có lòng, vậy thì đưa của hồi môn của bà ấy cho tôi đi! Mẹ kế chính là mẹ kế, giả bộ cái gì mà giả mù sa mưa? Được thôi, đồ cũng đã đưa rồi, tôi cần phải đi về rồi!”Điền Mỹ Hòa hung hăng giơ tay đẩy Tô Ảnh, Tô Ảnh bất ngờ không đề phòng, thiếu chút nữa bị đẩy xuống đất, cô bối rối bắt được góc bàn, lúc này mới không chật vật ngã sấp xuống, sau lưng còn hung hăng bị đụng phải một phen, đau đến mức khiến cô lập tức ngồi xổm xuống mặt đất.

Thừa lúc Tô Ảnh xoa lưng không có nhìn thấy mình, Điền Mỹ Hòa nhanh tay tới vào trong túi của Tô Ảnh, lấy cả khúc phổ nhạc kia và cái ở trên bàn, cùng trộm mang đi, giả vờ như không có gì xảy ra, nhét vào trong túi của mình.

Hừ, Điền Mỹ Hòa tôi muốn tìm thứ gì, liền không thể không chiếm được!Tô Ảnh, muốn đấu với tôi sao?Cô vẫn còn non mềm lắm.

Điền Mỹ Hòa còn không thèm liếc mắt nhìn Tô Ảnh một cái, cứ như thế nghênh ngang rời đi!Sau khi Điền Mỹ Hòa đi rồi, Tô Ảnh cũng không kiểm tra lại túi của mình, cứ ngồi trên ghế như thế, ngơ ngác nhìn phần quà trân quý mà Điền Mỹ Hòa vừa hoàn trả.

Tô Ảnh nắm quả cầu thủy tinh ở trong tay, bên trong có một căn phòng nhỏ, trước phòng nhỏ có hai cô bé đang ngồi, cùng vai kề vai nhìn trời đầy bông tuyết.

Hốc mắt của Tô Ảnh tức khắc đã ươn ướt.

Đây là nguyện vọng của mẹ, hi vọng mình và Điền Mỹ Hòa có thể ở chung với nhau giống như chị em ruột.

Mà bản thân cô trước kia cũng đã làm như thế.

Đáng tiếc, một mảnh tình cảm đều cho chó ăn.

Chưa nói chuyện Điền Mỹ Hòa chưa bao giờ coi mình là em gái, lại còn trộm đi khúc phổ nhạc mà bản thân mình sáng tác ra, sau cùng còn đoạt đi bạn trai của mình.

Nếu không phải lần này vì mẹ đã bệnh nặng nằm viện, chỉ sợ cô vẫn không hay biết gì, còn tưởng rằng cô ta là một người chị tốt.

Thật sự là châm chọc!Cô đã sáng tác một bản nhạc mới đổi về quà tặng năm đó mẹ đưa cho cô ta.

Điền Mỹ Hòa, cô không được quá đáng!Tô Ảnh đang muốn thu dọn đồ đạc rời đi, Phó Thịnh liền gọi điện thoại đến: “Đang ở đâu?”Đầu bên kia điện thoại đã mang theo sự tức giận, Tô Ảnh nhìn đồng hồ, trong lòng nói, không xong, thật sự muộn rồi!Tô Ảnh nhanh chóng giải thích: “Phó tổng, hôm nay tôi xin nghỉ dài, hiện giờ tôi lập tức quay về.

”“Không cần, cô chia sẻ định vị cho tôi, tôi đi tìm cô.

” Trong giọng nói của Phó Thịnh mang theo chút dồn dập, dường như đã xảy ra chuyện gì khó lường.

Trong lòng Tô Ảnh cũng dồn dập theo: “Phó tổng, có chuyện gì xảy ra đúng không?”“Gặp mặt rồi nói.

” Phó Thịnh cúp điện thoại rất nhanh.

Tô Ảnh nhanh chóng chia sẻ vị trí của mình cho Phó Thịnh.

Sau nửa tiếng, Phó Thịnh tự mình lái xe đến đón Tô Ảnh, phóng nhanh mà đi.

Tô Ảnh nhìn ánh mắt lạnh lùng của Phó Thịnh, trong lòng bắt đầu bồn chồn: Chắc là anh không trách tội mình không chạy về chuẩn bị bữa tối đúng giờ cho anh chứ?Không đợi cô cân nhắc nghĩ xong ý nghĩ này, Phó Thịnh đã chậm rãi mở miệng nói: “Mẫn Chỉ uống nhiều, hiện giờ ở bên ngoài vừa khóc vừa nháo, ai cũng không ngăn được.

Lần này em ấy ra ngoài không mang theo người hầu, cho nên cô đi giúp em ấy đổi quần áo một chút.

”Cuối cùng, Phó Thịnh lại bổ sung một câu: “Tay chân những người khác đều vụng về không làm được.

”Tô Ảnh nghe anh nói thế, trong lòng thở dài.

Không tồi, không phải là giận mìnhĐây là tức giận ai rồi hả?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui