“Mẹ!” Tô Ảnh giống như bị điên, vội vàng bỏ lại hành lý rồi lao vọt tới, lập tức bổ nhào, điên cuồng hô to lên: “Người đâu! Mau tới đây! Cứu mạng!”Nghe được tiếng kêu cứu của Tô Ảnh, người bên ngoài vội vã chạy vào, vừa thấy Tô Như Quân nằm dài trên mặt đất liền nói: “Sao lại nằm dưới đất? Nhanh, chuẩn bị phòng cấp cứu!”Có mấy người đón lấy Tô Như Quân từ trong tay Tô Ảnh, nhanh chóng đặt bà lên giường rồi đẩy vào phòng cấp cứu.
Tô Ảnh chạy theo tới bên ngoài phòng cấp cứu, vừa chạy vừa chảy nước mắt.
Mẹ, mẹ không thể có chuyện gì!Mẹ không thể bỏ con lại được!Trên thế giới này, con chỉ có mình mẹ là người thân thôi!Mẹ, cầu xin mẹ, đừng bỏ lại Tiểu Ảnh.
Đừng…Tô Ảnh ôm đầu, núp ở một góc nhỏ trong xó tường.
Cô chỉ có thể trốn ở trong xó tường này, van xin trời xanh hãy nương tay, đừng lấy đi người thân duy nhất của cô.
Có lẽ là sự cầu nguyện của cô, thật sự cảm động lên tận trời xanh.
Hai mươi phút sau, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, nhìn ánh mắt tràn ngập cầu xin của Tiểu Ảnh, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Cuối cùng cũng cứu lại được rồi! Người nhà nên để tâm chăm sóc một chút!”Nghe thấy Tô Như Quân không có chuyện gì, Tô Ảnh vui mừng mà khóc.
Cô không ngừng nói lời cảm ơn với bác sĩ, giờ khắc này, cô vô cùng cảm kích trời xanh.
“Thế nhưng, viện phí của mẹ cô lại tốn nhiều thêm một chút.
Cô Tô, nếu hôm nay lại không đóng đủ tiền phí, chỉ có thể dừng thuốc thôi.
” Bác sĩ nhìn dáng vẻ chật vật của Tô Ảnh, cũng biết cô gái xinh đẹp này đã thật sự cố gắng hết sức, nhưng nơi này là bệnh viện, không phải chỗ làm từ thiện, ông cũng không biết làm sao được.
Tô Ảnh yên lặng gật đầu: “Vâng, cháu nhất định sẽ đóng đủ! Xin bác sĩ đừng dừng thuốc của mẹ cháu! Cầu xin bác sĩ!”Bác sĩ thở dài một tiếng, lấy giấy tờ mới nhất đưa cho Tô Ảnh, lắc đầu rời đi.
Tô Ảnh nắm hóa đơn trong tay, cả người run rẩy.
Con số ở trên đó, khiến cho mắt cô liền đỏ lên.
Cô muốn khóc, mà lại không dám khóc.
Cô không thể để cho người khác nhìn thấy được, bởi vì cô lo lắng người khác sẽ nói cho mẹ cô biết cô đã khốn khổ chật vật như thế nào.
Cách đó không xa, ngoài cửa sổ, Mộc Minh không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc, phòng bệnh của ông Diệp ở phía trước.
”Phó Thịnh không hề động đậy, cứ lẳng lặng nhìn cô gái đang không kiềm chế được mà khóc ở ngoài phòng bệnh gần đó.
Mới chỉ mấy tiếng đồng hồ mà cô như là đã trải qua biến cố kinh thiên động địa.
Nhìn người phụ nữ kia khóc tuyệt vọng như thế, không hiểu sao lại khiến trái tim anh nghẹn lại.
Cô khóc đến thương tâm như vậy, bước chân của Phó Thịnh, không kìm lòng được mà đi về phía trước một bước.
Nhưng ngay sau đó liền dừng lại.
Anh muốn nhìn một chút, người phụ nữ đó sẽ làm như thế nào.
Người phụ nữ trước mặt cầm lấy giấy tờ, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn là sửng sốt, ngày sau đó hung hăng lau nước mắt rời đi, Phó Thịnh thấp giọng nói: “Từ từ, đi qua xem.
”Mộc Minh khó hiểu nhìn Phó Thịnh, Phó Thịnh đã cất bước đi nhanh về phía Tô Ảnh.
Ở xa, Phó Thịnh liền nhìn thấy Tô Ảnh chạy về chỗ bãi đỗ xe ở cửa bệnh viện, ngăn cản một chiếc Audi A4 màu đỏ, vừa đứng chặn vừa hô to: “Điền Mỹ Hòa, chị muốn đuổi em cũng được, nhưng phải trả lại tiền lương cho em!”Phó Thịnh bỗng nhiên nở nụ cười, hóa ra không phải quả trứng tròn mềm, lại còn biết đòi tiền.
Khóe miệng của Phó Thịnh nhếch lên: “Thông tin của cô ấy.
”Mộc Minh lập tức đưa máy tính cho Phó Thịnh.
Đôi mắt của Phó Thịnh rủ xuống, nhanh chóng quét qua một lần, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thú vị!”Xem ra, cô thật sự không phải là món quà mà những người đó tặng cho anh?Vậy là, thực sự cô xuất hiện trước mặt mình chỉ là ngẫu nhiên? Có thú vị, thú vị.
“Dẫn cô ấy qua đây.
” Phó Thịnh nói xong câu đó, xoay người rời đi.
.