Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu


Một chiếc bàn chính giữa phòng, bên cạnh có chút ngũ cốc hoa màu, có cao lương, gạo, đậu tương, đậu xanh…Tô Ảnh và Diệp Tự ngồi xuống, Tô Ảnh đã bị chọc cười: “Không nghĩ tới ở đây còn có nhà hàng thật như thế, đúng là coi thường nơi này rồi.”Diệp Tự nhàn nhạt cười nói: “Nhớ rõ trước đây, lúc đi theo ông bà về với cụ, cũng là như thế.

Cảm giác như đi về từ đời trước.”Tô Ảnh không nhịn được tò mò hỏi: “Cụ? Chẳng lẽ cụ của anh cũng là lão hồng quân công nông Trung Quốc?”“Đúng thế.” Diệp Tự nhẹ nhàng cười nói: “Mới trước đây thường xuyên bị cụ giáo dục, nói năm đó có bao nhiêu khó khăn mới lấy lại được giang sơn.

Hiện giờ lớn tuổi rồi, cũng không nói những việc đó với các cháu được nữa.”Vẻ mặt Tô Ảnh sùng bái nhìn: “Thật là lợi hại.”Diệp Tự mỉm cười nhìn Tô Ảnh, nói: “Tới đây, nếm thử ớt khô của nơi này, đảm bảo cô sẽ thích! Đặc biệt cay!”Tô Ảnh nhanh chóng cầm lấy đũa gắp ớt bỏ vào trong miệng, một giây sau, liền cảm giác cả người giống như lò hỏa thiêu, hôi hổi cháy nóng lên.Tô Ảnh cầm cốc nước lên, liên tiếp uống vào ba ngụm mới thở dài một hơi: “Phong Nguyệt, anh hại chết tôi rồi.

Sao lại cay như thế này?”Diệp Tự cười thiếu chút nữa nằm úp sấp lên bàn: “Cô cứ thế ăn hết một lần luôn sao! Đây là phải cắt từng miếng nhỏ để ăn!”Tô Ảnh tức khắc không nói gì nhìn Diệp Tự, không biết phải nói gì nữa! Phía sau lưng đều là một tầng mồ hôi rồi!“Xin lỗi, tôi đi toilet một chút.” Tô Ảnh đứng lên, khẩn trương đi vào toilet rửa mặt cho bình tĩnh lại.Vừa vào bên trong, Tô Ảnh liền nghe thấy điện thoại leng keng kêu lên.Tô Ảnh vừa mở ra nhìn, mình được cho vào một nhóm chat, bên trong đang nói chuyện náo nhiệt, sợ chậm trễ công tác đang chuẩn bị nên định thoát ra ngoài, liếc thấy Phó Thịnh nói chuyện lạnh lùng ở bên trong: “Chút việc nhỏ như thế cũng không làm được sao?”Ừm? Đây là có việc gì mới sao?Vì vậy nhìn thật kỹ lại, nhỡ đâu chậm trễ việc gì thì xong?Trong lòng Tô Ảnh đập một cái, khẩn trương lật lại tin nhắn trong nhóm, rốt cuộc lật đến một tin nhắn của Cát Tuấn: “Phó tổng hỏi, nước hoa mai rửa bút để ở chỗ nào rồi.”Mộc Minh trả lời ngay: “Đây là việc Tô Ảnh phụ trách, cậu gọi điện hỏi cô ấy xem.”Cát Tuấn nói: “Nhưng tổng giám đốc nói, mấy ngày nay Tô Ảnh xin phép nghỉ, không có việc gì thì đừng gọi điện thoại.”Mộc Minh: “… Vậy chờ cô ấy về rồi nói.”Cát Tuấn lại nói thêm: “Xem ra Phó tổng vẫn đang tìm nước rửa bút này.”Trợ lý khác bắt đầu nói chuyện: “Nói, hôm nay tâm tình của tổng giám đốc dường như không tốt? có phải đã xảy ra chuyện gì không?”“Đúng thế, hôm nay Phó tổng rất nghiêm khắc, vừa mới bác bỏ báo cáo tài chính tự mở thêm công ty con.

Trước kia, những thứ này đều được thông qua.”“Hôm nay lúc tôi nộp báo cáo cho tổng giám đốc, tổng giám đốc đang răn dạy Triệu tổng ở đại khu Hoa Nam, nói là Triệu tổng lười biếng sa sút tinh thần, nếu không đảm nhiệm được công việc này, liền trở về dưỡng lão đi….”Bên trong tin nhắn rơi vào một khoảng trầm tĩnh, Mộc Minh nói: “Biết rồi.”Không qua bao lâu, bỗng nhiên Phó Thịnh xuất hiện, lạnh như băng bỏ lại một câu: “Chút việc nhỏ như thế mà cũng không làm được?”Sau đó ở phía dưới không ai dám nói gì cả.Nói vậy, bọn họ cũng cực kỳ hoảng hốt.Vừa mới xây dựng được nhóm nhỏ, đã bị lãnh đạo bắt gặp, đây là tự chui đầu vào rọ đi?Tô Ảnh xem xong tin nhắn, nhắn lại vào trong nhóm: “Phó tổng, nước hoa mai rửa bút của anh, hôm trước tôi rửa xong để ở tầng thứ ba trong giá sách ở tủ các ở thư phòng, ngăn kéo thứ năm về bên trái.

Vì nghiên là đồ cổ từ triều Tống nên cho vào trong hòm rồi.Bên trong nhóm nhìn thấy rốt cuộc Tô Ảnh cũng nói chuyện, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui