Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu


Vốn dĩ Tô Ảnh còn định tìm một cơ hội, lại từ từ giải thích chuyện này với mẹ.

Không nghĩ tới, bà đã biết nhanh như vậy.“Mẹ, mẹ hãy nghe con nói.” Tô Ảnh nghĩ ngợi, quyết định nói thẳng ra: “Luc trước Vương Nhạc Đông đã trả lại tín vật đính hôn cho con, con và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.


Mẹ, anh ta đã đến với Điền Mỹ Hòa rồi.”Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy bất đắc dĩ của Tô Như Quân: “Tiểu Ảnh, có phải hiểu lầm rồi không? Con không cần giở tính trẻ con, con cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi! Nhạc Đông vừa mới gọi điện thoại cho mẹ, nói con hiểu lầm nó và Điền Mỹ Hòa, còn nói, nó nổi nóng nên mới trả lại tín vật đính hôn cho con.

Hiện giờ nó đã biết sai rồi, nó gọi điện cho con nhưng con đã cho nó vào danh sách đen, cho nên nó liền gọi điện cho mẹ…”Tô Ảnh tức đến độ ngón tay đã bắt đầu run rẩy.Vương Nhạc Đông!Vậy mà anh dám tìm mẹ tôi, còn dám nói dối mẹ tôi!Sao lại vô sỉ như thế!Tô Ảnh lập tức nói: “Mẹ, chuyện này mẹ cũng đừng quản, con xử lý là được rồi.

Mẹ chỉ cần giữ sức khỏe, bồi dường thân thể cho tốt, mặc kệ ai nói gì chuyện của con, mẹ cũng không được nghe không được tin.”Tô Như Quân thở dài một tiếng nói: “Hiện giờ mẹ biết có một số việc không nên hỏi đến.

Nhưng con đi theo ông chủ lớn như thế, làm việc nhất định phải cẩn thận.”Tô Ảnh không ngừng đáp lại.Tô Như Quân lại nói thêm: “Được, mẹ không nói nhiều nữa.


Tiểu Ảnh, một mình ở bên ngoài, phải chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.

Đối với mẹ mà nói, sức khỏe của con là quan trọng nhất.”“Vâng, mẹ.” Tô Ảnh cũng đã hơi cay cay đầu mũi: “Con ở đây rất tốt, ông chủ cũng tốt, còn nói con làm việc chăm chỉ sẽ tăng lương cho con! Mẹ, con không nghe mẹ nói được nữa, bên này đang bận, lúc nào rảnh con sẽ trở về thăm mẹ.”Cúp điện thoại, Tô Ảnh lau nước mắt, hít sâu mấy hơi rồi thở ra, lúc này mới điện thoại cho Vương Nhạc Đông.Quả nhiên, một hồi chuông, Vương Nhạc Đông liền nghe điện thoại nói: “Tô Ảnh, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không? Anh có chút chuyện muốn nói với em?”“Có phải tôi không gặp anh, anh liền không ngừng quấy rầy mẹ tôi?” Tô Ảnh chất vấn Vương NHạc Đông.Vương Nhạc Đông nghe được Tô Ảnh nói, tự nhiên nở nụ cười: “Tô Ảnh, em nên biết rằng, mẹ em hi vọng chúng ta hãy nhanh chóng kết hôn như thế nào.


Dù sao, năm đó cũng chính là mẹ em đã đồng ý hôn sự của chúng ta.”“Nhưng Vương Nhạc Đông anh cũng đừng quên là, ngày đó anh đã đánh tôi trong cửa hàng tiện lợi, thu lại tín vật đính hôn, hơn nữa còn tuyên bố nếu như gặp lại sẽ khiến tôi đẹp mặt?” Tuy Tô Ảnh thiện lương, nhưng nhất định không phải là thánh nữ.Đối với những tên đàn ông đểu cáng, từ trước đến giờ cô đều không mềm lòng.“Được, Tô Ảnh, đừng tức giận, chúng ta gặp mặt không được sao?” tiếng nói của Vương Nhạc Đông bỗng nhiên lùn đi vài phần: “Anh chờ em ở giáo đường Cát Tường.”Nói xong, Vương NHạc Đông cúp điện thoại.Giáo đường Cát Tường?Tô Ảnh trầm tư trong giây lát, quyết định nên nói rõ ràng với Vương Nhạc Đông, cũng chuẩn bị nói với mẹ, mình và Vương Nhạc Đông không còn bất cứ khả năng gì cả.Tô Ảnh đổi đầu xe, lái xe đến giáo đường Cát Tường.Giáo đường này không lớn, diện tích cũng chỉ có mấy trăm mét.Bình thường ngoài các tín đồ đến đây làm lễ, có rất ít người đi qua.Chắc là vì vị trí quá mức hẻo lánh.Tô Ảnh dừng xe, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Vương Nhạc Đông quỳ gối trước mặt thượng đế làm lễ sám hối.Tô Ảnh đứng ở một bên, sau khi vẽ một hình chữ thập, mới mở miệng nói: “Anh bảo tôi đến đây làm gì?”Bỗng nhiên Vương Nhạc Đông quay đầu, lập tức ôm lấy đùi Tô Ảnh, than thở khóc lóc: “Tô Ảnh, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi! Anh là tên khốn nạn, không nên lừa gạt em, không nên phản bội em! Anh đã sám hối với thượng đế, em hãy vì chúa mà tha thứ cho sai lầm của anh đi! Chúng ta lớn lên cùng nhau, giữa chúng ta có tình cảm mười năm, trong lòng em có anh, anh biết được.

Anh đã chia tay với Điền Mỹ Hòa, chúng ta làm lại đi! Chúng ta kết hôn, chúng ta sinh một đám con cái, có được không? Tô Ảnh, chúng ta quay lại đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận