Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chu Lăng vì Lý binh khang mà thổn thức một hồi, đến buổi tối nằm ở trên giường, cô đợt nhiên nhớ tới đến, sắc mặt tái nhợt: "Lý Binh Khang xem như là tội phạm truy nã đi, như thế nào lại gọi điện cho em... Cậu ta là tưởng... "

Ngô Ngôn an ủi lấy tay vỗ nhẹ trên lưng cô nói: "Không có việc gì, không có việc gì. "

Chu Lăng nằm ở trong lòng anh, một hồi lâu, Ngô Ngôn cơ hồ nghĩ đến cô đang ngủ, lại nghe thấy cô hỏi: "Lý binh khang có mẹ và em gái cần chiếu cố, cậu ta nếu đã trốn được, như thế nào lại không đến nơi khác kiếm tiền, còn tới tìm em làm gì? Thậm trí bị hủy một lần sau lại không cam lòng, còn muốn trốn tới để trả thù. "

Ngô Ngôn khẽ thở dài: "Anh cũng đã hỏi qua vấn đề này, là mẹ cậu ta bệnh nặng đã chết, còn em gái cậu ta biết chính mình đã làm mẹ tức chết, thừa lúc ý tá không chú ý, theo của sổ phòng bệnh nhảy lầu đã chết. Cậu ta cảm thấy người nhà đã không còn, cậu ta sống cũng không có ý nghĩa gì, liền một lòng buôn thuốc phiện, tổ chức báo thù cho lão đại. "

Ngày hôm sau, cục công an liền tuyên truyền tin tức, Lý Binh Khang tự sát chết. 

Thời điểm nghe được tin tức này, Chu Lăng nhất thời ngây dại. Cô biết Lý Binh Khang kỳ thật không muốn sống nữa, nhưng cô không nghĩ cậu ta lại nhanh như vậy, tự sát. Tuy rằng cậu ta tiếp cận mình để đối phó Ngô Ngôn, nhưng chung quy vẫn là bạn học vài năm, khó trách trong lòng rầu rĩ. 

Cậu ta là tội phạm quan trọng nguy hiểm, tất nhiên là không có lễ tang, Chu Lăng cũng chỉ thở dài hai tiếng, chảy hai giọt nước mắt cũng liền thôi. 


Sáng sớm Ngô Ngôn đã đi mua vé xe, lôi kéo Chu Lăng từ biệt ba mẹ, lên xe về thành phố N. 

"Em cũng đừng đau buồn quá, "Ngô Ngôn an ủi nói: "Ngay từ đầu cậu ta đã lựa chọn sai lầm rồi, đi con đường này sớm muộn gì một ngày cũng sẽ bị bắt, bây giờ coi như giải thoát rồi. "

Chu Lăng liếc trắng mắt, cũng biết an ủi người. Nguyên bản không nghĩ để ý đến anh, nhưng nhìn xem Ngô Ngôn chân tay luống cuống, gấp đến xoay bộ dáng, tâm lại mềm, thở dài: "Anh không cần lo lắng, em không sao, chính là cảm thấy có chút buồn bực, trước kia Lý Binh Khang tuy rằng đọc sách thành tích không được tốt lắm, nhưng đầu óc tinh nhanh, biết ăn nói, buôn bán rất lợi hại, như thế nào cũng không thể tưởng được, cậu ta lại đi đến tình trạng này, đúng là không lường trước được điều gì a!"

Ngô Ngôn đem cô ôm vào trong ngực, vỗ lưng thấp giọng dỗ nói: "Đừng suy nghĩ, ngủ đi, ngủ một giấc dậy là chúng ta về đến nhà. "

Chu Lăng không phải người hay buồn vui thất thường, nên không quá hai ngày đem hết mọi chuyện vứt ra khỏi đầu, tiếp tục quay lại chính mình như thường ngày. Như vậy tuy rằng có vẻ lạnh nhạt, lãnh khốc, nhưng đối với thân thể và tâm tình vẫn là quan trọng nhất. 

Trở về bộ đội không đến một tuần, Ngô Ngôn lại phải đi làm nhiệm vụ, bởi vì giữ bí mật nên không biết anh đi nơi nào, càng không biết anh đi bao lâu mới trở về. Tuy rằng kết hôn không đến nửa năm, Chu Lănng tựa hồ cảm thấy đã là thói quen. 

Lần này cô lại mau chóng quay về như trước kia khi chưa kết hôn, chỉ trừ bỏ trong lòng mang theo bất an, luôn luôn nhìn màn hình di động. 

Hôm nây đại tỷ đột nhiên gõ cửa tới đây, trong tay mang theo con cá trắm cỏ to nặng khoản mấy cân: "Người ta cho vài con cá làm quà, lấy một con lại đây cho em ăn, nấu hoặc kho đều ngon. "

Chu Lăng cũng không khách khí, tiếp nhận cá cười nói: "Cám ơn đại tỷ. Đại tỷ vào ngồi chơi, em vừa mua ít ô mai ở trên mạng, muốn ăn thử hay không?"

Đại tỷ vội vàng lắc đầu: "Không cần, rất chua a. "

"Không chua, mà rất ngọt, ăn rất ngon. "


Chu Lăng nói xong, chạy vào phòng ngủ đem ô mai lấy ra, bỏ một viên vào trong miệng, hưởng thụ nheo mắt lại, "Đại tỷ, ăn thử đi, thật sự rất ngọt. "

Quả nhiên đại tỷ cầm một viên, vừa cho vào trong miệng, chua liền nhe răng nhếch miệng, hồi lâu mới nói: "Chua như vậy em lại nói rất ngọt? Vị giác của em bị làm sao vậy?"

"Đại tỷ như vậy sợ chua? Chu Lăng buồn cười nói, "Em có thể một lúc ăn hết một cân ô mai chua, em không sợ chua. "

"Đại tỷ lắc đầu: "Em ăn đi, chị phải về nấu cơm, em làm việc của em. "

Tiễn đại tỷ về, Chu Lăng mang cá vào phòng bếp, rất may cá đã chết bằng không cô cũng không giám giết, đánh sạch sẽ vẩy cá, mổ bụng chuẩn bị lấy nội tạng ra, đột nhiên cảm thấy mùi cá cùng mùi máu tươi hốn hợp cùng một chỗ, thật sự khó ngửi, cô đều muốn ói ra. Cố nén vất nội tạng xuống, nhanh tróng đem nước xả sạch hết nửa ngày, thế này mới cảm thấy thư thái một chút. 

Nhìn con cá to nằm trên thớt, đột nhiên Chu Lăng không biết muốn ăn nó như thế nào. Con cá này rất to ít nhất khoảng bốn hay năm cân, thật sự không biết ăn đến khi nào. Suy nghĩ nửa ngày, cô quyết định cắt thành từng miếng một nhỏ, một ít đem nấu canh còn lại cho vào kho, rán ăn dần. 

Làm cá là rất gian nan, làm mất nửa tiếng mới được con cá sạch sẽ, rồi mới cắt từng miếng một. Trong lúc khó chịu nhất không phải là làm cá, mà là mùi tanh xông lên mũi. Công việc rốt cục cũng hoàn thành, Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra. 

Nhả khí ra không sao, nhưng đòi mạng là cô làm cái hít sâu vào, mấy lạng thịt bò, sông hẳn lên cổ họng, Chu Lăng rốt cuộc nhịn không được, dùng tay che mồm nhằm phía nhà vệ sinh mà chạy, đem cơm trưa và đồ ăn vặt buổi chiều tất cả đều cống hiến cho bồn cầu. 


Khó khăn mới nôn ra hết, chân tay cô như nhũn ra đứng lên rửa tay, đứng ở xa nhìn con cá mà phát sầu. Trước kia cũng làm qua cá trắm cỏ, như thế nào sẽ không cảm thấy tanh đâu?

Chu Lăng ngây ngốc nửa ngày, đem ra cái khẩu trang, chạy nhanh đem cá nấu, kho, rán, sau đó đem thớt rửa xong xuôi, nhưng chính là đã không có khẩu vị. 

Đem mấy miếng ô mai, cho lên mũi ngửi, đem mùi cá áp chế đi, cô đem đồ ăn cho vào tủ lạnh, ngồi xuống trước máy tính. Dù sao trong ngăn kéo còn một chút đồ ăn vặt, nếu đói bụng có thể ăn một chút, qua một lúc nếu có khẩu vị thì đem cá hâm nóng lên ăn là được. 

Nhưng đến cuối cùng cô cũng chưa ăn được, đến nửa đêm hơn mười một giờ, cô đói không thể chịu đựng được, nghĩ món cá ở trong tủ lạnh, liền cảm thấy muốn ăn, liền cho vào lò vi sóng hâm lên. Vừa cầm chiếc đũa gắp một miếng cá, còn chưa cho vào miệng, liền cảm thấy một cỗ mùi xông vào mũi. Cô vội vàng buông đũa xuống, chạy vào nhà vệ sinh, đem đồ ăn vặt phun ra hết, thật vất vả mới ngừng lại, cô soi gương nhăn mi lại. Theo lý thuyết nấu canh cá không tanh như vậy, hay là cho không đủ hạt tiêu và tiêu bắc?Hay là lúc làm cá có vấn đề?

Phát điên!

Càng làm Chu Lăng phát điên là nôn mửa tựa hồ đã thành quán tính. Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm lúc cô đánh răng lại bắt đầu nôn khan, trước kia thỉnh thoảng cũng có, nhưng không khó chịu như vậy. 

Sẽ không phải là ăn nhiều ô mai chua nên mới như vậy chứ? Bữa sáng ăn được hai miếng liền nôn ra, Chu Lăng quyết định đi bệnh viện khám xem, lấy thuốc uống. Trước kia cũng có thời gian cô ăn uống không có quy luật, nên cũng bị đau dạ dày, cách một thời gian cũng sẽ đau, nhưng thật ra không có nôn mửa như thế này. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận