Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chu Lăng không có ở lại nghe bọn họ "Đàn ông "nói chuyện, chỉ biết là không bao lâu hai cha con nắm tay nhau theo trong phòng tắm đi ra. Ánh mắt bé Phúc Binh hồng hồng, đi về phía cô làm nũng muốn cô ôm. Chu Lăng đau lòng ôm bé lên, ôm lấy thằng bé kia nói: "Phúc Binh ngoan, mẹ thích nhất là Phúc Binh, không khóc a. "

Bé Phúc Binh ôm cô cô, khụt khịt nói: "Phúc Binh là nam tử hán, sẽ không khóc. "

"Phúc Binh thật dũng cảm. " Ngô Ngôn nói, "Đến tự con nói cho mẹ biết, con lựa chọn theo ba mẹ đi du lịch, hay là ở nhà cùng chơi với ca ca muội muội. "

"Mẹ, "Bé Phúc Binh lại khụt khịt, "Con muốn ở nhà chơi cùng với ca ca muội muội. " Nói xong, miệng cười lên. 


Chu Lăng nghi ngờ nhìn Ngô Ngôn: "Anh nói gì với con?" Bình thường đứa nhỏ sẽ lựa chọn đi ra ngoài cùng?Ngô nói cười lắc đầu. Chu Lăng liếc trắng mắt, ôn nhu nói "Phúc Binh, nếu con muốn đi, ba mẹ rất vui mừng mang con cùng đi. "

Bé Phúc Binh nghe vậy do dự một chút, quay đầu nhìn thoáng qua ba, lắc đầu nói: "Con ở nhà chơi với ca ca muội muội. "

Thấy bé kiên trì, Chu Lăng cũng đành từ bỏ, qua đi vụng trộm hỏi Ngô Ngôn: "Rốt cuộc anh cùng con đã nói cái gì? Đứa nhỏ này phản ứng thật kỳ quái. "

Ngô Ngôn chỉ nói qua loa, chính là không trả lời. 

Hai người nói là liền làm, rất nhanh liền quyết định đi Hải Nam chơi vài ngày, đi chơi biển rồi ăn hải sản. Thu thập hành lý, còn chưa kịp xuất phát, thì có khách đến nhà. 

Người đến là anh họ của Chu Lăng con của dì. Dì so với mẹ già lớn hơn mười lăm tuổi, dì lấy chồng sớm, sinh cũng sớm, anh họ so với mẹ già chỉ kém một tuổi mà thôi. Nhà dì đều có điểm là yêu phú ngại bần, Chu Lăng là không thích người nhà này, bình thường cũng không hay đến, hôm nay anh họ đột nhiên vào cửa Chu Lăng không khỏi có một dự cảm xấu. 

Anh họ là vì con của anh mà đến. Con của anh, cũng chính là cháu của Chu Lăng năm nay cũng hai sáu tuổi, tốt nghiệp trung học xong là đi làm binh, hai năm nghĩa vụ, hơn nữa hai kỳ làm lính tình nguyện, vừa vặn tám năm, năm nay nên xem là chuyển tam kỳ hay là chuyển nghề. 


Cậu ta trình độ văn hóa lại không tốt, trung học thì trên cơ bản là kém, đề làm hoàn toàn không trông cậy vào, lại không có tinh thông, mà đã nghĩ đến chuyển vào tam kỳ, không bằng tốt nhất là chuyển tới đi địa phương nào đó học nghề hoặc sữa chữa xe ô tô hay linh tinh gì đó, thì tương lai sau này trở về còn kiếm được bát cơm. Nghe nói dượng họ là sĩ quan cấp tá, liền nghĩ thử xem có thể hay không tìm đến nhờ giúp đỡ. 

Chu Lăng âm thầm nhíu mày, vừa nói cái kia em họ Ngô Ngôn phiền toái, bây giờ lại còn có họ hàng nhà mình đến nhờ vả. Cô lặng lẽ hướng Ngô Ngôn nói: "Anh làm sao có thể giúp được việc này, không cần khó sử, em luôn luôn không thích người nhà bọn họ, anh nói thẳng không giúp được là được. "

Ngô Ngôn trấn an vỗ vỗ cánh tay của cô, hướng anh họ nói: "Anh họ, không phải là em không giúp, thật sự là em không có quyền trong tay, hoàn toàn không thể nói rõ được. Hơn nữa sĩ quan chuyển tam kỳ ít nhất phải mất tám vạn, rất không có lời, nếu có từng đấy tiền không bằng ở nhà học nghề nghề gì đó hoặc là mở cửa hàng thì tốt hơn"

Vẻ mặt anh họ kinh ngạc: "Có người nhà ra mặt cũng phải mất tiền?"

"Liền là có người đòi tiền, nếu ngay cả cái người nói chuyện đều không đúng như sự thật, vậy anh chính là có tiền cũng không có chỗ nhận làm, con anh không phải là sĩ quan chuyên nghiệp, không có cửa đâu, căn bản là không có người để ý tới". 


Ngô Ngôn giải thích nói, "Trừ phi anh có hậu trường vững chắc, là thủ trưởng ở quân khu, thì lúc đó không cần mất tiền. 

Anh họ phi thường tiếc nuối li khai, Chu Lăng nhịn nửa ngày về vấn đề này, rốt cục cũng hỏi đến: "Thật sự phải mất nhiều tiền như vậy sao?"

Ngô Ngôn thở dài: "Cụ thể bao nhiêu anh không rõ ràng lắm, đại khái là phải nhiều như vậy. Nếu là tam kỳ chuyển tứ kỳ thì mất càng nhiều, bất quá đến lúc muốn chuyển ngũ kỳ đến lục kỳ thì không phải mất tiền. Vì toàn bộ quân khu đều rất khó tìm được một cái lục kỳ. Tuy nói sĩ quan lục kỳ được đãi ngộ như cấp đoàn quân nhân, có thể sánh bằng đoàn cấp quan quân. "

"Nói như vậy bộ đội cùng địa phương quan trường giống nhau a". Chu Lăng cảm thán một câu, gặp sắc mặt Ngô Ngôn không tốt lắm, liền dời đề tài đi, "Bị anh họ làm phiền, thiếu chút nữa là mua vé máy bay. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận