Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Ngô Ngôn mua hoa quả về nhà chỉ có bé Phúc Binh là hoan nghênh, Chu Lăng ăn đến đâu thì phun ra đến đấy, nhưng thật ra đi vào nội thành cũng mua không ít đồ ăn vặt. Ngô Ngôn bất đắc dĩ, đành đem hoa quả để vào tủ lạnh, rồi đi vào phòng bếp nấu cơm, một bên vì dinh dưỡng cho Chu Lăng mà phát sầu. 

Bình thường thì Chu Lăng rất kén ăn, nhưng anh thế nào cũng không thể tưởng tượng được có thai mà thành như vậy, chỉ sợ thai nhi không đủ chất dinh dưỡng, mà cô cũng muốn suy sụp. Anh chỉ có thể mua đồ ăn mỗi thứ một ít về, làm mỗi món khác nhau, chỉ hy vọng Chu Lăng đều thích, mà tình trạng cứ còn đi xuống như vậy, anh cảm thấy bản thân mình có thể mở quán ăn làm đầu bếp. 

Bữa tối Chu Lăng vẫn là không ăn được bao nhiêu, tuy rằng cô muốn ăn thêm mấy khẩu nữa, nhưng rau xanh chỉ miễng cưỡng gắp ăn mấy lần, món mặn ăn vào miệng thì liền phun ra. Mặc dù chỉ có mấy miếng rau xanh nhưng cũng đã muốn làm cho Ngô Ngôn nhẹ nhàng thở ra, là mấy ngày hôm trước có ăn rau xanh cũng không vô, hiện tại có thể ăn một chút là tốt rồi, tình huống có thể cải thiện từ từ. 

Cơm nước xong, Chu Lăng rửa qua mặt một chút liền đi lên giường nằm, hiện tại cô cũng không có tính thần lên mạng cả ngày, bụng thì luôn thầm thì kêu, giống như đói bụng đã vài ngày không ăn, nếu không phải cô uống một chút sữa bột dành cho phụ nữ mang thai, chỉ sợ sớm duy trì không được. Miễn cưỡng tựa vào trên giường lật vài quyển sách, đang chuẩn bị ngủ lại bị Ngô Ngôn đang ru bé Phúc Binh ngủ gọi lại: "Tiểu Lăng, đồ ăn vặt vừa mua về em lại ăn một chút đi, bác sĩ nói em ăn nhiều một chút sẽ tốt hơn. "

Chu Lăng nghĩ ăn cái này chắc sẽ không bị nôn, liền xé mở một gói ra ăn hai hai miếng bánh. Ngô Ngôn nhìn cô ăn bánh lại hỏi: "Bây giờ em có đói bụng không, hay anh đi nấu cho em bát mỳ?dùng nước sương hầm của buổi tối vừa nấu, cho mấy cọng cải thìa vào. "

Nghĩ đến mùi thơm ngào ngạt của canh xương hầm, mấy cọng cải thìa xanh biếc, Chu Lăng cảm thấy bụng càng đói, cô do dự nói: "Em sợ lại bị phun. "

"Không có việc gì, bác sĩ nói em vốn dĩ đã ăn cơm ít, anh đi nấu cho em ăn thử, ăn được mấy miếng, nếu cảm thấy không thoải mái thì không ăn nữa, được không?"

Tuy rằng Chu Lăng sợ phun, nhưng chung quy vẫn không chịu được dụ hoặc, nhẫn tâm gật đầu. Ngô Ngôn làm rất nhanh, không bao lâu liền bưng một bát lớn lại, ở xa Chu Lăng đã gặp phải mùi hương xông vào mũi. Ngô Ngôn cũng không để cô xuống giường, chính là đem cái bàn để láp tốp phóng lên giường, đem bát đặt xuống "Ăn đi, chính là đừng có miễn cưỡng bản thân mình. "

Bát mỳ rất to, hơn phân nửa đều là nước, nhẹ nhàng khoan khoái trong suốt, Ngô Ngôn hiển nhiên là đem hành lá bỏ đi, để mị sợi xuống dưới, sau đó là để mấy cọng rau cải thìa lên trên, nhìn đến là muốn ăn. Chu Lăng dùng chiếc đũa đem mỳ bỏ vào miệng, rất tốt không có buồn nôn, mỳ sợi cũng không nhiều lắm, gắp mấy lần là hết, lại uống thêm ngụm canh nóng, Chu Lăng thoải mái buông đũa xuống. Rốt cuộc bụng cũng không gọi, ăn ngon thoải mái a. 

Ngô Ngôn cực kỳ cao hứng, từ lúc bắt đầu nôn nghén, đây là lần đầu tiên Chu Lăng có khẩu vị tốt như vậy, chẳng những ăn hết mỳ còn uống thêm hai ngụm canh, nhìn qua cảm thấy không có cảm giác buồn nôn. Đến ngày hôm sau, bé Phúc Binh từ trong tủ lạnh lấy hoa quả ăn, Chu Lăng nhịn không được dụ hoặc, thế nhưng cũng ăn không ít, nhưng bình thường ăn đồ hơi lạnh một chút vẫn phun ra, Chính là Ngô Ngôn không muốn để cô ăn đồ lạnh nhiều quá, mỗi lần nhìn cô ăn được một nửa quả táo, hoặc mấy quả nho liền vội vàng dùng cái khác dời đi lực chú ý của cô. 

Mẹ già biết Chu Lăng mang thai, cao hứng muốn lập tức làm thủ tục về hưu, đi tới chiếu cố con gái cùng cháu ngoại, Chu Lăng khuyên can mãi mới tính thôi. Chu Lăng cũng không dám nói với mẹ, mình bị nôn nghén, chỉ sợ mẹ lập tức sẽ đến đây, chỉ ở trong điện thoại hỏi cô ăn uống có được không, có bị nôn nghén không. Thời điểm mẹ già mang thai cô, không có bị nôn nghén, khẩu vị lại rất tốt cái gì cũng ăn, thể trọng lại tăng, làm cho Chu Lăng buồn bực không thôi. 

"Nếu không thì chờ đủ ba tháng lúc đó thai nhi cũng ổn định, hãy trở về dưỡng thai đi, mẹ đi làm cũng không bận lắm, so với Ngô Ngôn thời gian còn nhiều hơn. Con rể ở bộ đội cũng đã vất vả, trở về lại còn phải chiếu cố con, mà đúng ra con rể lại không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai?"

"Con mới không cần đâu, "Chu Lăng nói, "Con sẽ ở đây dưỡng thai, sinh ở đây, làm cho anh ấy cảm nhận được thai nhi lớn dần lên, làm cho anh ấy nhìn thấy đứa nhỏ được sinh ra, như vậy tình cảm sẽ thân thiết hơn một chút. Hơn nữa con mang thai vất vả như vậy, tổng yếu làm cho anh ấy hiểu được, vì sinh đứa nhỏ này mà ăn bao nhiêu cực khổ. " Bằng không mấy người đàn ông còn tưởng rằng phụ nữ sinh con thoải mái cỡ nào. 

Không biết là thời gian nôn nghén cũng từ từ trôi qua, hay là phương pháp của bác sĩ có tác dụng, Chu Lăng dần dần cũng có thể ăn vài thứ, tuy rằng ăn ít, nhưng ăn vặt lại nhiều, cũng béo lên một chút ít... Chính là Ngô Ngôn vừa lo việc ở bộ đội, ở nhà thì chăm sóc Chu Lăng, người cũng là gầy đi không ít, ngủ cũng không được yên giấc, tại mấy ngày nay ban đêm ngủ luôn bị đói tỉnh giấc, muốn đứng lên tìm này nọ ăn. Cô khen ngược, ăn rồi lại ngủ, ban ngày ngủ thẳng đến chiều mới dậy. Ngô Ngôn lại theo thói quen bình thường năm giờ là dậy, không đến vài ngày là đôi mắt bị thâm quầng. 

Chu Lăng do dự thật lâu, rốt cục nói: "Dù sao nhà cũng có mấy phòng, không bằng chúng ta phân phòng ngủ đi, đỡ phải ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. "

"Ngô Ngôn kiên quyết lắc đầu: "Không cần. "

Anh vẫn nhất nhất cự tuyệt, Chu Lăng quyết tâm nói: "Anh nhìn xem đôi mắt thâm quầng của anh xem, em mang thai cũng không phải là một tuần, hai tuần, mà là mấy tháng, anh có thể chịu được một, hai tuần, nhưng có thể chịu được mấy tháng sao? Nếu như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến công việc, vạn nhất đột nhiên có nhiệm vụ thì làm sao bây giờ? Tinh thần không tốt anh làm như thế nào cho em an tâm?" Ngô Ngôn trầm mặc, "Chu Lăng liền thừa thắng xong lên, "Anh xem, nếu anh ngủ không tốt, trong lòng em cũng sẽ lo lắng về anh, buổi tối muốn đem cái gì đó đến ăn, đặc biệt chỉ sợ làm anh thức, vì thế có thể nhịn. Bình thường còn chưa tính, em lúc này cũng không chịu được đói, còn không bằng tách ra ngủ, anh lại thoải mái, mà em cũng thuận tiện. "

Ngô Ngôn lo lắng nửa ngày, rốt cục cũng chuyển đến phòng khách ngủ. Chu Lăng lại đột nhiên ngủ không được, tổng cảm thấy bên người trống trơn, thật không quen, lăn qua lăn lại cũng không có một chút buồn ngủ. Trước kia, thời điểm Ngô Ngôn phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ tuy rằng cũng có chút không quen, nhưng không nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa khi đó cô còn có thể ôm gối đầu của Ngô Ngôn hoặc là đại hùng ngủ, nhưng hiện tại gối đầu bị Ngô Ngôn dùng, đại hùng bị bé Phúc Binh dùng, trong chốc lát cô nằm nghiêng, trong chốc lát lại nằm ngửa, như thế nào cũng không ngủ được. 

Chính là nhàm chán, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Ngô Ngôn mang theo gối đầu đi đến: "Không có anh ở bên cạnh em, anh vẫn là lo lắng, vẫn là ngủ ở đây đi. " Không đợi Chu Lăng phản đối, Ngô Ngôn vội vàng nói, "Yên tâm, về sau buổi trưa anh sẽ ngủ đi một tiếng là tốt thôi. "

Tuy rằng lý trí nói cho mình muốn phản đối, nhưng Chu Lăng lại nghe thấy bản thân mình mỉm cười nói: "Được, lúc giữa trưa chúng ta cũng cùng nhau ngủ. "

Tác giả nói suy nghĩ của chính mình: mẹ già đã trở lại, bị mẹ lải nhải nửa ngày, chỉ có thể như vậy cười... Tương lai hai tháng mỗi ngày cũng bị lải nhải, lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui