Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chu Lăng tuy rằng tức giận vì cái loại người thân này, cô vốn không thân với bọn họ, chỉ lo lắng mặt mũi của mẹ già nên cũng không nên tiếng, dù sao về sau cô sẽ không cho phép mình lui tới nhà bọn họ. cô là người biết bao che khuyết điểm, nói chính mình không quan hệ, nhưng cô rất phiền khi người khác nói mình là người nhà, chẳng sợ cô lúc ấy không phát hỏa, về sau cũng đừng hy vọng cô sẽ giúp việc gì. Mới trước đây cô cũng cùng bạn học đánh nhau vì cũng nói đến loại chuyện này về cha mẹ mình, sau đó bị thầy giáo phê bình, về nhà lại bị ba già phê bình. 

Ngô Ngôn kinh ngạc mở miệng to: "Em còn cùng người ta đánh nhau?” Anh thật sự không nghĩ ra được, Chu Lăng vóc dáng rất nhỏ, mặt còn không to bằng bàn tay anh, bộ dáng mảnh mai nhã nhặn, tính cách thì mềm lòng ngay cả cá cũng không đành lòng giết, thế nhưng còn có thể cùng người ta đánh nhau. 

Chu Lăng có chút ngượng ngùng hé miệng cười: "Làm sao có thể xuống tay đánh, cũng bất quá chỉ sô đẩy linh tinh.”đã nói rồi, quả nhiên là hổ giấy. Ngô Ngôn cảm thấy mình mới biết được chân tướng về cô, nhưng bất quá anh lại thích cô như vậy, nói lăng chua ngoa tâm như đậu phụ, có đôi khi oán hận vài câu phải như thế nào, trả thù như thế nào khi đắc tội đến người nhà của cô, nói lại ngoan cũng chỉ là nói mà thui, nghiêm trọng nhất là trả thù nhưng bất quá là không để ý người kia. 

Ngô ngôn trấn an vợ đang tức giận hồ hồ kéo vào trong lòng: "Đừng tức giận, Nghề nghiệp này của anh vốn chính là nguy hiểm, làm cho mọi ngươi phải lo lắng đề phòng…”

“Làm trò, em lo lắng kia cũng là em nguyện ý, đối với bọn họ thì có quan hệ gì, bọn họ dựa vào cái gì mà nói hươu nói vượn, em còn liên tưởng, ước gì mình không quen biết bọn họ, trong mắt chỉ trừ bỏ tiền ra, bọn họ còn nhìn đến cái gì?”


Ngô Ngôn bật cười, dời đi đề tài: "chờ anh đến hết nghỉ phép, đến lúc đó em theo anh chở về không?”

Chu Lăng quên đi tính thời gian, nói: "Đến lúc đó đều đã bảy tháng, mẹ nhất định sẽ không cho em đi đâu.”

Ngô ngôn nhìn bụng cô không tha nói: "không phải nói mượn một tẩu tử tới chiếu cố em sao, khả năng nhất định đến lúc đó anh không thời gian đi lại đây, anh nghĩ muốn nhìn em sinh sản.”

Mẹ già đương nhiên là không để cho Chu Lăng đi, người khác thì không biết, nhưng nói đi nói lại cũng không bằng người nhà mình được? Hơn nữa người nhà ở đây lại nhiều, trong bệnh viện mặc kệ là bác sĩ ý tá hay là phòng bệnh đều thuận tiện hơn chút, chăm sóc tốt, giá cả cũng tiện nghi, nghĩ như thế nào cũng rất lời. 

Chu Lăng là do dự, ở nhà đương nhiên là thuận tiện hơn. Nhưng trong lòng cô lại muốn cùng Ngô Ngôn trở về bộ đội, cô tuy rằng không nói, nhưng trong lòng cũng đã rõ ràng, cô xem như hãm đi xuống. tuy rằng không phải là trong tiểu thuyết viết cái loại này tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng mặc kệ là tình yêu hay là thân tình, cô là đã muốn không dời được Ngô ngôn. 


Cô không thể không thừa nhận, cô thật sự rất sợ hãi, cô sợ Ngô ngôn, Lúc cô không có ở đấy Ngô Ngôn phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, không phải mỗi lần đều có thể giống lần này may mắn giống nhau, có thể an toàn trở về. Nhưng cô cũng nói không nên lời làm cho Ngô ngôn đổi chức nghiệp, chứ đừng nói chuyển nghề, nói đúng là cô để cho anh đi làm bộ binh quan quân bình thường, nhưng cô cũng luyến tiếc làm cho anh khó xử. cô biết ngô ngôn có bao nhiêu yêu thích đại đội đặc chủng, đối chính mình là một người bộ đội đặc chủng thì có bao nhiêu tự hào. Nhưng bụng càng lúc càng lớn, ** thời điểm mấy tháng này cô khẳng định không có khả năng tự mình làm việc nhà, đi theo trở về chỉ biết liên lụy Ngô ngôn. Công việc của anh đã muốn đủ vất vả, chẳng lẽ cô còn muốn gia tăng gánh nặng cho anh sao?

Cho dù mượn người đến hỗ trợ, nhưng người ngoài làm sao có thể tỉ mỉ giống mẹ mình được, cho dù chính cô, trở về sinh đứa bé, nhưng cô vẫn thật sự lo lắng đem trẻ con giao cho người ngoài chăm sóc. 

Ngô Ngôn cũng do dự anh đương nhiên luyến tiếc Chu Lăng, một phần nữa là phải chờ đứa bé được mấy tháng rồi mới có thể trở về, khả năng trong mấy tháng này anh khó sắp xếp được thời gian đến thăm cô. Nhưng anh cũng không xác định chính mình có phải hay không có thời gian chiếu cố Chu Lăng, tuy rằng đã sớm nói mượn người tới chiếu cố, nhưng ai so với được với mẹ mình đâu? Chờ đứa bé sinh ra đến, thời điểm Chu Lăng muốn ở cữ anh hoặc là người khác chiếu cố hai người, hoặc là đem đứa bé mới sinh ra giao cho người khác chăm sóc….. 

Chu Lăng cuối cùng vẫn là quyết định ở lại, chính là muốn cho toàn bộ hành trình kế hoạch cùng trở về của Ngô Ngôn thất bại. Bất quá mấy tháng trước nhìn biểu hiện của Ngô Ngôn phi thường rất tốt. 

Cô nghĩ một bên không tha nhìn Ngô ngôn, chỉ hy vọng kì tích xuất hiện, anh có thể lại được nghỉ phép mấy tháng nữa thẳng đến đứa bé sinh ra rồi cùng nhau trở về, Ngô Ngôn tuy rằng biết Chu Lăng ở lại rất tốt, nhưng thấy cô quyết định ở lại, trong lòng vẫn là buồn bực và mất mát,mấy tháng hoàn toàn không thể được nhìn mặt cô. Anh có thể được nghỉ phép mấy tháng này là do bị thương nặng, nếu muốn được nghỉ cho đến đứa bé được đầy tháng, thì trừ phi anh lại phải chịu thêm một lần bị thương nặng nữa. 


Bất quá anh bị cấm không được huấn luyện quá nặng, về đơn vị cũng nhiều nhất chỉ huấn luyện mọi người, hoặc xử lí một chút việc vặt, về phần làm nhiệm vụ gì đó là không có khả năng. Quốc gia bồi dưỡng một người bồ đội đặc chủng giống anh như vậy cũng không dễ dàng, nên không có khả năng không có một chút lý do gì để họ bị hy sinh. 

Chia lìa đêm trước Chu Lăng ghé vào Ngô Ngôn trên người khóc, từ lúc mang thai, cảm xúc của cô liền cực dễ dàng dao động, lúc này nước mắt muốn ngừng mà không ngừng được, một bên ở trong lòng phỉ nhổ chính mình thích khóc, một bên đem Ngô ngôn áo ngủ khóc ẩm ướt bên…

Ngô Ngôn lại là bất đắc dĩ lại là không tha, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, một tay vỗ về bụng của cô nói: "Tốt lắm, đừng khóc cẩn thận sinh ra một con quỷ hay khóc, con của anh tương lai phải là người bảo vệ quốc gia, quân nhân mà rơi lệ thì sao được?”

Anh vốn là tưởng Chu Lăng không khóc nữa, nhưng lại không nghĩ rằng cô lại khóc lợi hại hơn, một bên lấy tay chủy ngực của anh nói: "Nói bậy…ai nói tương lại đứa bé nhất định phải làm quân nhân? Con muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai cũng không được bắt buộc con làm cái gì mà con không thích.”

“Không cần anh bắt buộc, tương lai sau này khẳng định con sẽ thích chức nghiệp quân nhân.” Ngô Ngôn tràn đầy tự tin – cho dù đứa bé không thích, anh cũng sẽ dạy bảo cho thích, đương nhiên, điểm này tiểu Lăng không biết. 


Chu Lăng không biết trong lòng anh đánh lưu ma trước quỷ, thầm nghĩ chờ đứa bé sinh ra, cô là chính mẹ nó, chính là lão vu bà. Bây giờ còn không sinh ra đến đều đem cô ép buộc chết khiếp, tương lai lại còn không biết muốn phiền toái thành cái dạng gì, chỉ sợ không phải ăn ít tức giận nhiều. Theo phương diện giáo dục cô luôn luôn là cảm thấy để thuận tự nhiên hơn. Chính cô thường thường cảm thấy cha mẹ hai người đều làm nghề giáo viên, dạy rất nhiều học sinh đều thành tài như vậy, nhưng lại giáo dục con mình thì phi thường thất bại, chẳng những không thành tài, tính cách còn cổ quái hướng nội. cô mỗi lần nghĩ đến trước kia bị buộc học những cái không thích. Đọc sách cô lại càng không thích, nên cô sẽ tự an ủi chính mình.. 

Tương lại có đứa bé, phải nhất định căn cứ vào tính cách của đứa bé, mà giáo dục. 

Bất quá cô nghĩ là rất tốt, nhưng tương lai có thế làm được hay không, kia cũng sẽ rất khó nói. 

Ngô Ngôn một bên dỗ Chu Lăng nói chuyện, miễn cho khóc thân thể bị ảnh hưởng, một bên vỗ về bụng của cô bồi cục cưng làm trò chơi. Thời điểm cục cưng được bốn tháng là bắt đầu hoạt động, đến sáu tháng thì càng nghịch ngợm không ngừng, thường thường sẽ thân thân cánh tay đá đá chân, nếu không thấy người để ý đến bé thì liền ghét ghét. 

Thời điểm mỗi lần bé bắt đầu động đây Ngô Ngôn hay dùng tay đi vuốt ve bé, cục cưng cảm giác được lại càng phát hưng phấn, lại không ngừng động. Cũng may lực của bé còn yếu, nên động vài cái liền nặng nề đi ngủ, thế này bụng của Chu Lăng mới không bị bé đá phá. Ngô Ngôn mỗi lần xem Chu Lăng bị đứa bé đá đau liền một bên mắng đứa bé không hiếu thuận, chờ bé đi ra sẽ đánh mông bé, một bên lại đang nhìn thời điểm đứa bé động thì lòng tràn đầy mãn nhãn vui mừng, chỉ cần đứa bé vừa động liền nhất định phải ngừng nói chuyện để đến chơi cùng bé. 

Chu Lăng tuy rằng bị đau, nhưng cũng biết đây là đại biểu đứa bé ở trong bụng phát triển rất tốt, thấy chồng coi trọng đứa bé như vậy, một bên lòng chua xót về địa vị của mình, công việc xếp theo thứ nhất, con đứng thứ hai, vợ đứng thứ ba, một bên lại đau đầu tương lai này khẳng định là một đứa bé bướng bỉnh, còn không biết vì nó mà sinh bao nhiêu tức giận. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận