Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Con gái mỗi ngày mỗi ngày một lớn, hết ăn rồi lại ngủ, đợi cho đến lúc mở đôi mắt to đen lúng liếng thì mới có thể thấy rõ được nhan sắc của cục cưng, đặc điểm bú sữa của cục cưng cũng rất đặc biệt một tay thì quơ đi quơ lại còn tay còn lại thì luôn luôn bảo vệ một một bên bầu ngực khác vì đó chỉ có thể là của bé. Đôi lúc cục cưng nở nụ cười, quơ tay này nọ, lúc thì làm động tác quay đầu, không thì dơ tay duỗi chân... Chu Lăng cảm thấy cục cưng không phải là nằm một năm một năm một tháng một tháng lớn lên, mà là một ngày một ngày một giờ một giờ lớn lên. 

Lần đầu tiên Ngô Ngôn cảm thấy anh ghen tị với vợ, ghen tị vợ có thể mỗi ngày nhìn con gái, ôm con gái, có thể nhìn con gái lớn lên. 

" Đợi đến con gái đầy tháng, em nhanh trở về một chút. " Anh nói

Chu Lăng cười: "gấp cái gì đâu? Em cùng mẹ đã bàn bạc qua, chờ đến nghỉ hè mọi người sẽ cùng trở về. Đừng nóng vội, bây giờ đã là tháng sáu, còn hơn mười ngày nữa là cha mẹ được nghỉ hè. 

Trước tiên bây giờ anh đem nhà ở dọn dẹp lại, mặt khác đem phòng ngủ của Phúc Binh sắp sếp lại, con đã bốn tuổi, để về sau rèn luyện cho con ngủ một mình một phòng... Anh đi mua một ít giấy dán tường có hình phim hoạt hình và đèn treo tường, để trang trí phòng "


Ngô Ngôn nhất thời sững sờ, nghĩ có phải hay không nên đi xin nhà ở lớn hơn một chút. Tuy nhà ở bây giờ là có ba phòng, nhưng sau này con gái lớn lên cũng phải có phòng riêng, nói vậy ba mẹ đến đây cũng chưa có chỗ ở. 

"Chuyện này có thể để một thời gian nữa, cục cưng nhanh nhất cũng phải đợi ba đến, bốn năm nữa mới có thể ngủ một mình một phòng, chờ đến lúc đó xin cũng kịp. " Chu Lăng cười nói. " Bây giờ anh hãy đem phòng trang trí cho tốt, tốt nhất là có thể dùng được cái gì thì hãy dùng, nhà ở dù sao cũng không phải của chúng ta. Cho nên trang trí cũng không cần trang hoàng làm gì, chỉ cần thoải mái là được. 

Ngô Ngôn, tên cục cưng anh vẫn chưa nghĩ được ra sao? Nếu không thì gọi là Ngô Ngữ chứ?"

" Ngô Ngôn, Ngô Ngữ, tên rất hay!"

Chu Lăng thật sự hết chỗ nói, cô chính là hay nói giỡn a! Hae. Gọi Ngô Ngôn, con gái sẽ gọi Ngô Ngữ sao? Kia nếu chính sách cho phép anh sinh hai, sinh ba đứa con, thì đứa sau nên gọi là gì? Được rồi, kỳ thật tên Ngô Ngữ cũng rất dễ nghe, tên này vừa nghe thì mọi người sẽ biết liền là con gái của Ngô Ngôn, nhũ danh gọi là tiểu ngữ cũng không sao. 

Mấy tháng này bé Phúc Binh vẫn theo ngủ cùng ông bà ngoại, lúc trở về nhà, phát hiện cậu phải ngủ một mình một phòng, còn có chút sợ hãi đi lên, hơn nữa lại thấy em gái được ngủ cùng ba mẹ, đương nhiên trong lòng tiểu hài tử sẽ ghen lên một chút. Chu Lăng đem đứa bé ôm vào trong ngực, vuốt ve đầu của cậu bé nói: "Con, năm nay con đã bốn tuổi, đã trưởng thành, là một đứa trẻ lớn đều phải ngủ một mình một phòng, bằng không tương lai sau này em gái sẽ nói: "Anh trai lớn như vậy mà còn ngủ cùng ba mẹ, con mới không cần gọi bằng anh đâu, anh phải gọi con là chị? Con sẽ không hy vọng gọi em gái là chị phải không chứ?"

Thằng bé kia đương nhiên là không nghĩ sẽ gọi em gái là chị, cậu gật gật đầu thật mạnh: "con sẽ ngủ một mình... mẹ, nếu mà con sợ thì có thể tới tìm mẹ sao?"

" Đương nhiên là có thể ba mẹ sẽ không khóa cửa phòng, nếu sợ ngủ không được thì con hãy lại đây, được không?". Chu Lăng nắm tay cậu đi vào phòng ngủ, "con xem xem ba ba trang trí phòng cho con rồi, con nhìn có thích không?"


Phòng này đã thay đổi, rèm cửa sổ là màu xanh lam, mặt trên là hộc phao phao phim hoạt hình, chăn đệm cùng gối hình chữ nhật là màu vàng, tủ quần áo cũng là màu vàng, bé Phúc Binh thích nhất là hổ, vì vậy đầu giường đều dán hình hổ cùng dây băng, trên bàn nhỏ của bé là mấy món đồ chơi, thằng bé kia liếc mắt một cái liền phát hiện bên trong còn có thêm mấy thứ mới. bé a khai một cái thật to tươi cười: "rất thích, cảm ơn ba ba. "

Ngô Ngôn và Chu Lăng tách ra lâu như như vậy, một phần cũng là bởi vì Chu Lăng mang thai rồi sinh con gái, Ngô Ngôn lại bị thương, cho nên đã hơn nửa năm hai người cũng không có thân thiết, đêm nay tự nhiên là đốt củi dẫn đến hỏa. Hai người đều kích động, nhưng chỉ dám nhẹ tay nhẹ chân, bởi vì sợ đánh thức con gái, lại càng sợ làm kinh động đến cha mẹ. Cuối cùng, Ngô Ngôn thở hổn hển xoay người lại, để cho Chu Lăng tựa vào trong ngực, nói: "Ngày mai anh đưa em đi ra ngoài chơi một chút, trong nhà cũng cần mua vài thứ, cũng phải mua ít đồ dùng cho cha mẹ... " Anh hạ giọng "Chúng ta trở về muộn một chút, anh muốn thử xem cảm giác ở trong xe. " 

Chu Lăng đỏ mặt, tay nhéo nhẹ vào người anh một chút: "Mới không cần đâu, xe của quân nhân rất bắt mắt, nếu bị mọi người phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Ngô Ngôn cười nói: "Ngày mai anh sẽ không đi xe jeep, ở trong đội cũng còn có rất nhiều xe khác cũng không tệ lắm, không gian ở toa sau xe rất rộng. "

Ngày hôm sau ăn điểm tâm xong, quả nhiên hai người nói với ba già mẹ già: "Chúng con đi vào trong nội thành mua ít đồ, hai người muốn đi cùng không?"

Mẹ già nhìn ánh nắng ở bên ngoài, lắc đầu: "Trời nóng quá, hai người các con đi thôi. "Lại đối với vẻ mặt háo hức của bé Phúc Binh, nói: "Cháu cũng không được đi, ngoài trời nắng rất to, hôm nay chúng ta ở nhà nấu chè đậu xanh ăn. "


Hai người ở trong nội thành đi dạo cả một ngày, Trong hai năm thành phố N, đã xuất hiện có mấy cái siêu thị to, và trung tâm mua sắm, tuy trời nắng nóng, nhưng đi lại đều bằng xe, coi cũng không phải là phơi nắng. Tìm một nhà hàng cơm mà hai người thích vào ăn cơm chiều, nhìn trời đã tối rồi mới nhích người trở về. 

Lúc này trời tối vẫn muộn, đều nhanh đã tám giờ mà trời vẫn sáng. Bất quá đến lúc tối, thì bóng tối lập tức đi xuống, lơ đãng nhìn ra bên ngoài tất cả đều tối om không thấy có một tia ánh sáng nào, hai bóng đèn trên xe việt dã chiếu sáng đằng trước. Lúc đi qua những bụi cây, Ngô Ngôn liền quải tay lái đi vào, tắt khởi động xe, liền nhanh tróng kéo Chu Lăng qua hôn một cái: "Em thích ở đằng trước xe hay là ở đằng sau?"

Chu Lăng vừa kích thích vừa khẩn trương, lâm trận lùi bước đứng lên: "Vạn nhất có ai nhìn thấy chúng ta ở lâu trong xe mà không ra, tò mò đến xem thì làm sao?"

"Yên tâm, anh đã tắt hết đèn đi, lại có cây cối che chắn chống đỡ, người khác sẽ không chú ý đến, "Thân thể Ngô Ngôn nhanh tróng đã đè ép cô xuống, dùng miệng ngăn chặn sự nghi ngờ của cô, "Có anh đây, đừng lo lắng. "

Thời điểm bắt đầu Chu Lăng còn chống đối, nhưng là không được bao lâu thì đã bị kéo vào ***toàn qua, chỉ có thể gắt gao ôm thắt lưng Ngô Ngôn để cho bản thân mình không đến mức hoàn toàn xụi lơ, không còn lo lắng đến cái khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận