Có thể nói hắn và ba hắn quan hệ cực kì không tốt!
Ba mẹ hắn li hôn từ năm hắn lên trung học.
Vào khoảng thời gian Trương Bạch Hàn xấp xỉ năm đến sáu tuổi, thuở ấy một cậu nhóc cần được sự bao bọc, chở che và cần tình yêu thương của ba mẹ nhất, lại phải giương mắt nhìn mẹ mình bị xúc phạm, lăng nhục, bởi chính người cha ruột của mình.
Trương Bạch Hàn có thể làm gì được? Ngoài việc im lặng trong một góc tối, trong khi ba hắn dắt hết người này đến người khác về nhà, làm những việc đồi bại.
Mọi ác mộng kết thúc năm hắn lên trung học, vừa về nhà trong sự mệt mỏi bao trùm, hắn thấy một người phụ nữ lạ mặt ôm chặt lấy ba hắn, còn đánh mẹ hắn, cuối cùng mẹ con hắn bị đuổi đi.
Kể từ giây phút đó hắn hận cha mình, quyết cả cuộc đời cũng không muốn nhìn mặt ông ta.
Nhưng hôm trước Trương Cương xuất hiện trên truyền hình, còn nói cái gì?
Ông ta là cha, nên con trai lấy vợ đương nhiên vui rồi.
Và hắn lại càng điên tiết qua những lời lẽ giả tạo của ông ta.
“Không biết mẹ con nó giờ sống tốt không”
“Tôi rất yêu con trai mình”
Trương Bạch Hàn nở nụ cười khinh miệt, hắn siết chặt tay đến gãy cả cây bút cà rốt của Mạc Kì Phong làm cậu ta kêu lên.
“Sao cậu nỡ chút giận nên bảo bối của tôi?”
Cây bút bị ném xuống bàn một cách tàn nhẫn, còn khuôn mặt hắn vẫn u ám mịt mờ.
Vốn dĩ Trương Bạch Hàn đã quên rồi nhưng Mạc Kì Phong quá to gan, còn dám nhắc đến, nếu không phải Mộc Mộc nhà hắn nhắc nhở có lẽ Trương Bạch Hàn đã bùng nổ từ lâu rồi!
Còn đang khó chịu thì có tiếng gõ cửa vang lên, hắn thấp giọng.
“Vào đi”
Một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt chuyên nghiệp tươi tỉnh.
“Chủ tịch, phu nhân đến tìm ngài”
Ngay lập tức Trương Bạch Hàn thay đổi thái độ khó chịu, vẻ mặt đen như đít nồi bỗng trở lên rạng rỡ, hắn bật dậy suýt thì đổ cả ghế
“Mộc Mộc đang ở đâu?”
Thư kí thấy kiểu hành sự này của hắn có chút bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại thái độ chuyên nghiệp.
“Dạ, phu nhân còn ngồi chờ ở bên dưới”
Vậy là từ giây phút ấy, mọi người được dịp thấy chủ tịch cao cao tại thượng bình thản lịch sự thường ngày phi ra khỏi phòng như tên bắn, chạy còn nhanh hơn cả nhìn thấy ma.
Hắn dừng lại liền thấy cô đang ngồi trong phòng chờ, thông qua lớp kính trong suốt, mái tóc xoã đến ngang vai mang cảm giác bồng bềnh nhẹ nhàng, bàn tay còn đang mân mê gì đó, chốc chốc lại mỉm cười.
Hắn liền vội mở cửa bước vào khiến cô giật bắn mình, liền gắt lên.
“Sao anh mở cửa mạnh vậy?”
Trương Bạch Hàn cười xuề xoà lau vội mồ hôi trên trán.
“Tại anh nhớ vợ ấy mà”
Trần Hạ Mộc bĩu môi, nói như thương yêu lắm ấy, mấy hôm trước còn bắt cô thức đến tận khuya để nghiên cứu kịch bản!
Chắc cô không biết hắn chỉ muốn rình mò để ngủ ở phòng cô thôi, chứ làm gì có chuyện nghiên cứu mấy cái kịch bản hết sức tầm thường trong mắt hắn chứ?
Hạ Mộc với tay lấy một hộp cơm đưa về phía Trương Bạch Hàn.
“Này, của anh đấy”
Nói rồi lại quay sang cạnh, bên cạnh cô còn một hộp cơm khác, Trương Bạch Hàn có chút chưa thông não, liền ngơ ngác hỏi cô có chuyện gì, Hạ Mộc liền thở dài.
“Bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà”
Cô nói xong cả hai đều sững lại.
Tim hắn lại như nhũn ra, từ ‘mẹ chồng’ thốt ra từ miệng cô nghe đáng yêu chết mất, hai từ này đủ để Trương Bạch Hàn hắn vui vẻ cả tháng rồi.
Vậy là hắn đành ra dáng một người chồng, ân cần ngồi cạnh vợ.
“Em cãi nhau với mẹ à?”
Cô lại thở dài nhìn sang hắn.
“Ngược lại mới đúng”
Biết Trương Bạch Hàn dễ cáu giận, không thích ai nói chuyện dài dòng, cô liền nhanh nhẹn nói tiếp.
“Mẹ nói nếu tôi sinh cho mẹ một đứa cháu nội thì mẹ sẽ thực hiện bất cứ mong muốn nào của tôi, vậy là tôi nói…”
Cô nhìn hắn ái ngại.
“Tôi nói, tôi có thể nhưng liệu nhu cầu của anh có thể không, vậy là mẹ liền chuẩn bị hai suất cơm bắt tôi đến đây, phần lớn là điều tra khả năng sinh nở của anh”
Trương Bạch Hàn mặt tối sầm, đến việc như vậy mà cô có thể nói với hắn một cách thản nhiên vô tư như vậy sao?
Sau đó hắn nhanh chóng bắt trọng tâm!
“Em nói anh không thể?”
Trần Hạ Mộc loay hoay cậy hộp cơm, nghe hắn hỏi liền rụt rè quay sang.
“Ai mà biết được”
Mặt hắn càng sa sầm hơn, hắn rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Cút ra khỏi phòng của tôi, tôi có việc cần làm!!”
Mỹ nhân ngồi kia còn chưa nhận thức được mình sắp bị đưa vào nồi, vẫn cứ loay hoay mở hộp cơm, lúc sắp bật được nắp ra thì hộp cơm bị Trương Bạch Hàn giữ chặt.
Ba giây sau hắn đã nhấc bổng cô lên.
“Á, anh làm gì vậy?”
Mặc cho Hạ Mộc giãy dụa, hắn vẫn mặt lạnh tanh đi vào thang máy riêng biệt của mình rồi lên thẳng văn phòng.
…
Trương Bạch Hàn ấn cô vào tường, nhìn cô như dã thú nhìn mồi.
“Bé con, còn chưa thử sao em dám khẳng định anh không thể”
Hạ Mộc xanh mặt, giờ cô mới biết hắn định làm gì, hoảng đến độ lắp bắp.
“Anh… anh đừng có… làm… làm càn”
Hắn cười tươi rói.
“Anh đâu làm càn, cưới em về nhà, anh tôn trọng em vì vậy mới không động vào em, không bao giờ ép em làm điều em không thích, vậy mà Trần Hạ Mộc em lại cho rằng anh không thể?”
Cô ngượng ngùng muốn gỡ tay hắn ra, tự dưng lại nhắc đến chuyện cưới hỏi này.
Trần Hạ Mộc mới hồi nãy ngẫm nghĩ về việc sau này nếu có tình cảm với Trương Bạch Hàn thật thì sẽ như thế nào?
Lại chợt nhớ ra từ lúc đăng kí kết hôn hắn chưa từng làm gì quá đáng với cô, đến phòng ngủ cũng chuẩn bị cho cô một phòng riêng, nếu cô không thích hắn không ép, nếu cô thích dù cách nào hắn cũng sẽ thực hiện cho cô.
Thật sự là cô rung rinh rất nhiều lần.
Cái này cũng là lí do vì sao Trần Hạ Mộc ngồi cười thất thần trong phòng chờ như vậy
“Trương… Trương Bạch Hàn, cái vấn đề này hay là nói sau đi”
Hạ Mộc rụt rè định tháo chạy nhưng lại bị hắn kẹp chặt hai tay, Trương Bạch Hàn nhìn cô đăm đăm, thấy vẻ mặt bất lực của cô hắn có chút đau lòng.
Thở dài rồi buông tay cô ra, hắn nhẹ nhàng ôm cô, khéo léo tinh tế như nâng niu một viên ngọc mà hắn trân quý nhất trên đời.
Trần Hạ Mộc, đến bao giờ em mới thấy được tình cảm của anh?
Anh thích em như vậy lẽ nào em còn chưa nhìn ra?
!
Tại sân bay!
Trương Nhu Nhi vui vẻ bước xuống, phía sau là một người phụ nữ trung niên, hai người xuống máy bay một hồi liền có một người đàn ông đi ra sau, tiến đến ôm bọn họ, có vẻ rất thân thiết.
Trương Cương cười vui vẻ nhìn vợ và con gái
“Con gái, sặp được gặp anh trai của con rồi”.