Ông Xã Là Minh Tinh

Mật huyệt non nớt của cô vì bị anh xâm nhập mà không ngừng co rút lại, giống như cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mút hút lấy vật to lớn của anh, đem đến một khoái cảm khổng lồ.

“Thật thoải mái, bà xã, em giỏi quá.” Tôn Mân Hạo không nhịn được thở dài nói.

Nhưng u huyệt ướt át chật trất mặc dù mang đến cho anh khoái cảm cực hạn, nhưng vì chưa chuẩn bị tốt cho nên nửa điểm anh cũng không dám động.

Có trời mới biết vào lúc này anh có bao nhiêu hy vọng có thể điên cuồng đong đưa trong cơ thể cô! Tận tình hưởng thụ tất cả của cô! Nhưng anh lại không muốn cô bị thương.

Tôn Mân Hạo cực kì dịu dàng bất động trong hạ thể của cô, cô có thể cảm nhận được được vật cứng rắn, nóng bỏng của anh và cả dục vọng khó nhịn, vừa nghĩ tới nhiều năm nay anh thủy chung dịu dàng với cô như vậy, cô liền cảm động đến mức sắp khóc rồi.

Lâm Oánh bắt đầu thử đong đưa eo của mình, để cho mật huyệt bắt đầu phun ra nuốt vào vật lửa nóng của anh. Hoa kính đã bắt đầu ướt át, bắp thịt ở bên trong bọc lại thật chặt vật đang dâng trào, trong lúc cô đang lùi về sau thì nó lại xuất hiện, mỗi lần cô di chuyển về phía trước thì nó từng tấc tiến vào, ở giữa hai chân của cô không ngừng biến mất, xuất hiện, biến mất, xuất hiện,………………

“A…….Bà xã………..Anh thật yêu em!” Tôn Mân Hạo không nhịn được liền cảm thán mà nói.

Do Lâm Oánh chủ động cho nên khiến cho anh ngoài cảm giác được trên thân thể, đồng thời còn hưởng thụ trong tâm hồn.

Điều này khiến cho Tôn Mân Hạo cảm thấy, điều mà bọn họ đang trao đổi không chỉ là sự vui thích của cơ thể mà còn là linh hồn của bọn họ, là tình yêu.

“A…..Ông xã….” Lâm Oánh không nhịn được liền rên rỉ loạn xạ, thân là người chủ động nên cảm giác so với bình thường được anh yêu thương còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.

“Bà xã…..Em rất thoải mái đúng không!.....Bên trong………Thật là kích động…..” Anh còn trêu chọc nói ra phản ứng của cơ thể cô.

Lâm Oánh tức giận liền đập lên vai của anh một quyền: “Anh….Thật là đáng ghét!”

Cô dĩ nhiên là biết mật huyệt của mình đang bao vây lửa nóng của anh, tham lam mà kiềm chế, muốn đem thứ lửa nóng kia vào sâu hơn nữa.

“Em xấu hổ sao?” Tôn Mân Hạo liền nghiêng người hôn xuống xương quai xanh của cô: “Dáng vẻ khi xấu hổ của em cũng thật đáng yêu!”

Lâm Oánh đã xấu hổ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng anh một cái, nhưng nửa điểm anh cũng không để ý, lại còn dùng sức nâng eo lên trên một chút.

“A………” Thình lình xảy ra va chạm mãnh liệt làm cho cô hét lên một tiếng, cả người xụi lơ ngồi phịch ở trên người của Tôn Mân Hạo không thể động đậy.

“Không được lười biếng đó!” Anh liền vỗ một cái vào cái mông trắng mềm mại của cô: “Em không phải thường nói là làm tình phải có đầu có cuối sao?”

Thật ra thì anh cũng sắp không nhịn được rồi, thật sự muốn đem cô đánh ngã, tận tình hưởng thụ, nhưng vì khó có được cơ hội mà cô chủ động cho nên anh đành phải nhịn xuống kích động.

“Người ta….Không còn sức nữa nha!” Lâm Oánh đang nằm trên vai anh thở hổn hển.

“Nói dối cũng không biết!” Tôn Mân Hạo liền hôn lên môi Lâm Oánh một cái, cười nói: “Ở bên trong rõ ràng rất dùng sức hút đúng không?”

Lâm Oánh liền cắn môi dưới, mặt cô sung huyết đỏ bừng.

Giống như anh đã nói, cái vật kia đã hoàn toàn tiến vào cơ thể cô, quả thật khiến cho mình hoài nghi có bị xuyên thủng hay không, nhưng bên trong vẫn thấy không đủ, từng chút một hút lấy anh, giống như muốn đem anh vào sâu hơn, vào sâu nữa.

Thấy Tôn Mân Hạo không chịu chuyển động, Lâm Oánh không còn cách nào khác là lại hoạt động một lần nữa, không ngừng lập lại động tác nâng lên ngồi xuống, chủ động thu nạp, phun ra nuốt vào cự vật đang chôn sâu bên trong cơ thể.

Lúc này thân thể của cô đã hoàn toàn mở ra, ái dịch theo chỗ hai người kết hợp mà chảy xuống, thậm chí nhiễm ướt cả bắp đùi của anh.

[Rea.Diendan]

Khoái cảm làm cho người ta điên cuồng lại một lần nữa dâng lên, nhưng Tôn Mân hạo còn đang chôn sâu trong cơ thể cô liền phát hiện ra sự khác biệt, thế là anh liền mất hứng vỗ mông cô ngồi xuống: “Bà xã yêu dấu à, không thể vì tiết kiệm thể lực mà cố ý tránh chỗ nhạy cảm ra đó!”

“Nhưng……..” Lâm Oánh liền cắn răng, khó khăn nói: “Qúa kích thích rồi…..”

“Không được! Anh muốn chạm vào nơi mẫn cảm nhất của em!” Tôn Mân Hạo liền giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, điều chỉnh góc độ cho cô ngồi xuống, làm cho hạ thân của mình nặng nề mà đè xuống chỗ nhạy cảm của cô.

“A……….” Khoái cảm quá mạnh khiến cho cô không nhịn được mà hét chói tai.

Vậy mà Tôn Mân Hạo không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, đôi tay của anh giúp cô nâng lên hạ xuống, lại nâng lên, đè xuống mạnh hơn, nhanh chóng làm hơn 20, 30 cái, mỗi cái đều đè lên chỗ mẫn cảm của cô.

Làm vợ chồng nhiều năm, anh hiểu rõ cô như trong lòng bàn tay bao gồm cả chỗ mẫn cảm ở đâu, làm cho căn bản là tránh không được.


“A……A…” Điên cuồng mà va chạm làm cho cô lên đến cao trào, sống lưng xinh đẹp trở nên cứng ngắc, chỉ có thể kêu gào không rõ.

“Nhanh lên một chút-nếu không anh phạt em đó.” Trên trán của Tôn Mân Hạo đều toàn là mồ hôi, lại lần nữa thúc giục cô.

Lâm Oánh đang vào lúc cao trào nên cái gì anh nói cô cũng không nghe rõ, hơn nữa toàn thân lại vô lực nên đâu còn sức mà đáp lại anh nữa.

Lúc này máy giặt đang tiến vào chương trình xả nước, âm thanh thoát nước vang dội đã hấp dẫn sự chú ý của Tôn Mân Hạo, cho nên trong lòng anh liền nảy sinh ra một ý tưởng….

Tôn Mân Hạo liền đem vật to lớn của mình rút khỏi cơ thể cô.

Đang lúc con đường u tối đang vui mừng hút lấy cự vật, hưởng thụ cao trào sau sự vận động mà anh lại đột nhiên thoát khỏi, làm cho cô uốn éo cả người.

Nhưng anh chỉ cười mà không nói, liền ôm lấy cô di chuyển rời đi.

Lâm Oánh cứ nghĩ là anh ôm mình vào phòng nhưng không ngờ là anh lại ôm cô tới bên cạnh máy giặt.

“Ông xã…..anh muốn làm gì?” Lâm oánh không hiểu.

“Bà xã ngoan, nằm sấp lên đi.” Tôn Mân Hạo nói xong liền buông cô ra, làm cô nằm sấp xuống, nửa người trên đều nằm trên máy giặt.

“A! Ông xã……Không….” Máy giặt nhanh chóng chuyển động, liền truyền thẳng đến người của cô, hơn nữa hai chân của cô căn bản là không chạm tới sàn nhà.

Lâm Oánh còn chưa nói hết, thì Tôn Mân Hạo liền dâng trào một lần nữa cắm thật sâu vào cơ thể của cô, cắm xuống tận đáy, rung chuyển mãnh liệt làm cho cô tưởng như mình bị xé nát.

“A a…..” Dưới người cô là máy giặt đang thoát nước, kèm theo địa chấn mãnh liệt khiến cho toàn thân của cô đều chấn động, lúc này anh lại đang đi vào, căn bản là……..Căn bản là….

Cũng trong nháy mắt, Tôn Mân Hạo có thể cảm nhận được là cô đang kích động đến mức kẹp chặt lấy anh, còn có sự chấn động của máy giặt cũng từ nơi mà hai người giao hợp truyền đến người anh.

“A! Chặt quá!” Tôn Mân Hạo không kìm lòng được mà cảm thán, dùng đôi tay ôm lấy eo cô đong đưa trước sau.

“Ô a a! Rung chuyển, động…Qúa mãnh liệt liền làm cho cô đạt đến cao trào, đồng thời cũng làm cho anh từ phía sau công kích không ngừng nghỉ.

Bị đồng thời trên dưới giáp công, quá nhiều vui thích làm cho cô chỉ có thể bất lực mà khóc, đến cầu xin cũng không nói ra được.

“Tốt…..Thật là giỏi….” Khoái cảm chưa từng có cũng cướp đi mất ý thức của Tôn Mân Hạo, chỉ có thể say sưa tiến công, cảm thụ sự tốt đẹp của cô.

Rầm rầm rầm bang bang…

Máy giặt không ngừng đung đưa theo sự va chạm của anh liền đụng vào tường nên phát ra tiếng va chạm.

Sau đó, Tôn Mân Hạo mới cảm thấy là mình may mắn vì lúc mua nhà anh đã mua một căn nhà ở cuối cùng, mặt khác không có người ở nếu không nhất định sẽ có người tới kháng nghị!

Cao trào vừa mới trôi qua lại lập tức đón nhận một cơn sóng khác, bị quá nhiều kích thích vây hãm khiến cho Lâm Oánh cảm thấy cơ thể mình sắp bị phá hư, ái dịch liền tuôn ra như suối trào theo sự vận động đẩy vào kéo ra của anh không ngừng, thậm chí còn chảy dọc xuống bắp đùi của cô.

Qúa kịch liệt! Vợ chồng bọn họ kết hôn nhiều năm mà vẫn chưa trải qua kích tình cực hạn như vậy. Đồng thời cả hai người đều cảm thấy vì cái ý tưởng này mà kích động vô hạn.

[Chỉ có tại DiieddannLeQuyyDonn]

“Không……..Ô ô…..” Lâm Oánh không ngừng uốn éo thân thể để thoát đi sự kích tình gần như tàn khốc này, mà Tôn Mân Hạo cũng không cho phép như vậy, anh liền dùng bàn tay để ngăn chặn cơ thể cô lại, ép buộc cô tiếp nhận.

“A! Bà xã….bà xã….!” Một mặt anh vừa vận động kịch liệt một mặt vừa kêu to.

Không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Oánh cũng không còn hơi sức để rên rỉ nữa, máy giặt cũng không biết đã dừng lại khi nào. Cuối cùng Tôn Mân Hạo liền phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, dùng sức phóng ra dục vọng ở đỉnh đầu, mà trong lúc đó Lâm Oánh cũng phát ra một tiếng ngâm thật dài, sau đó chớp mắt rồi trực tiếp hôn mê trên máy giặt.

Tôn Mân Hạo đang dừng lại bên trong cơ thể của Lâm Oánh, đợi cao trào qua đi thì lúc này mới phát hiện ra là cô đã ngất xỉu trên máy giặt!

“Bà xã! Bà xã, em tỉnh lại đi!.” Tôn Mân Hạo liền vội vàng đưa tay vỗ vỗ vào gò má của cô.

“Ừ….Ông xã…..” Lâm Oánh liền mơ màng tỉnh lại.


“Ai da! Em làm anh sợ muốn chết, bà xã.” Anh liền thở ra một hơi.

“A! Sao anh…..Sao anh lại…..” Lâm Oánh liền phát hiện ra anh còn đang ở trong cơ thể mình, vừa thẹn lai vừa sợ hãi nên lắc lư cơ thể.

“A! Bà xã, đừng nhúc nhích…Đừng….” Anh liền vội vàng ngăn cản nhưng cũng đã không kịp nữa rồi, vừa mới bình tâm lại một chút thì dục vọng lại nổi lên.

“A, ông xã, anh……Ừ….Đừng lớn nữa mà…..” Lâm Oánh đã không còn thẹn thùng nữa nói.

“Em cũng biết là anh muốn em không chỉ lần thứ nhất là đủ mà.” Anh liền cười khổ nói.

Cô biết là anh nói thật, từ trước tới giờ anh đối với cô vẫn luôn nhiệt tình, nếu như không có nguyên nhân đặc biệt thì anh chưa bao giờ làm một lần mà thỏa mãn.

“Vậy thì anh….Nhẹ một chút….”

“Không thành vấn đề, bà xã.” Tôn Mân Hạo liền nghiêng người khẽ hôn cô một cái, đồng thời lại không biết nhấn cái gì, máy giặt lại rung động.

“Không cần! Em chịu không nổi, không chịu được!” Cảm nhận được máy giặt đã bắt đầu chương trình giặt quần áo, Lâm Oánh liền hoảng sợ nói.

Lại tiếp tục một tình yêu kịch liệt, cô không có cách nào có thể chịu đựng thêm lần thứ hai.

“Yên tâm đi, bà xã.” Tôn Mân Hạo nói xong, liền nhẹ nhàng chuyển động eo, chậm rãi đong đưa, “Anh đã thiết lập chu trình giặt nhẹ, tuyệt đối sẽ rất dịu dàng.”

Anh không biết thì ra máy giặt còn có loại chức năng này, nếu như sớm biết thì đã thử nhiều lần rồi.

“Thật ngốc nghếch! Máy giặt sẽ bị hư đó…..Á…” Theo động tác của anh, cô chỉ có thể kháng nghị bằng tiếng khóc và tiếng rên rỉ mềm mại.

“Anh sẽ mua lại cái mới cho em.” Tôn Mân Hạo liền hạ giọng dụ dỗ, trong lòng đã bắt đầu tính toán sẽ mua máy giặt hiệu nào, phải là motor tương đối có lực một chút.

“Anh…Anh….Thật là….” Lâm Oánh vốn định mắng anh mấy câu, nhưng lại vô lực nói chuyện chỉ có thể phát ra những âm thanh ngọt mềm.

Tôn Mân Hạo quả nhiên là không nuốt lời, lần này từ đầu đến đuôi anh vẫn rất dịu dàng yêu thương cô, cho đến khi cô chủ động yêu cầu thì anh mới cuồng mãnh hoạt động để cho hai người đồng thời có được khoái cảm.

Chỉ là từ đó nhà họ thường xuyên đổi máy giặt, không đến một năm đã trở thành khách quý của cửa hàng điện máy, mua máy giặt còn được giảm giá đến 85%.

Mới chỉ qua một ngày thôi, nhưng so với Thiên Vương Alan giận dữ hôm qua thì hôm nay tâm trạng của anh lại tốt đến mức mọi người đều có thể cảm nhận được.

Ngày hôm qua thì Alan bị paparazzi chọc giận đến mức cắt luôn lịch làm việc, hiện tại thì tâm trạng của Thiên Vương đang rất tốt, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng thở ra một hơi, một mặt lại âm thầm cảm thán, Thiên Vương không hổ danh là Thiên Vương, tốc độ bình phục của EQ thật là cao! Chỉ là………

Hôm nay kịch bản rõ ràng là bi kịch, vậy mà anh vừa xem lại vừa cười giống hệt như là vui mừng khi trúng thầu ấy chứ.

“Ô! Hôm nay tâm trạng không tệ nha!” Đạo diễn của MV- Lưu Thắng Tường đi tới nói.

Tôn Mân Hạo liền ngẩng đầu lên: “Cũng không tệ lắm.”

“Xem anh cười đến nở hoa kìa, còn nói là không tệ lắm! Xảy ra chuyện gì vui vậy, nói tôi nghe một chút đi.” Anh ta liền ngồi xuống bên cạnh của Tôn Mân Hạo.

“Ha ha….Bí mật!” Tôn Mân Hạo liền nháy mắt với anh ta.

Vui cái gì chứ, anh làm sao có thể đem chuyện tư mật của anh và bà xã bảo bối nói cho người khác biết được, đặc biệt đối phương lại là đàn ông!

“Không nói thì thôi vậy!” Lưu Thắng Tường là người rộng rãi, anh không nói, anh ta cũng chẳng thèm để ý nữa, chỉ là hỏi anh: “Kịch bản mới thế nào?”

“Không tệ, so với hôm qua thì hợp lý hơn.” Tôn Mân Hạo đang xem kịch bản, không nhịn được mà hỏi: “Nhưng tại sao anh lại muốn đổi kịch bản vậy?”

“Đều là do anh cho tôi linh cảm thôi!” Lưu Thắng Tường liền rít lên một hơi thuốc thật dài.


Mặc dù phòng làm việc đã quy định là có ba người trở lên thì không được hút thuốc lá, nhưng anh ta mà không hút thuốc thì không có linh cảm được! Bởi vì anh ta là đạo diễn lớn nhất và cũng không có ai dám đi tìm chết.

“Tôi sao?” Tôn Mân Hạo liền không hiểu.

“Tính khí hôm qua của cậu ai thấy cũng sợ, không ngờ Thiên Vương Alan tính tình trước nay dễ chịu thì lại nổi giận! Tôi liền nghĩ tới xem kịch bản bên trong nhân vật có thiếu nhân tính quá hay không, rất giống cậu nhỉ?” Lưu Thắng Tường nói.

Mặc dù hoàng tử hoàn mỹ thì làm cho người ta cảm động, nhưng có một chút cá tính riêng thì mới giống người được, mới có thể làm động lòng người!

“Nói cách khác, anh muốn tôi chết trong kịch bản là vì muốn nữ chính cả đời phải nhớ anh ta?” Tôn Mân Hạo hỏi.

“Bingo! Hoàn toàn chính xác.” Lưu Thắng Tường nói.

Anh ta rất thích một Tôn Mân Hạo thông minh như vậy!

Có người căn bản sẽ không hiểu yêu cầu của anh ta, không hiểu vì sao anh muốn cái gì màu đỏ thì cái đó phải màu đỏ, không thể là màu xanh cũng không thể là xanh lá, lại càng không hiểu tại sao anh ta lại sửa lại một chi tiết nhỏ hay là một câu thoại, chỉ có Tôn Mân Hạo, Tôn Mân Hạo không cần suy nghĩ liền hiểu được yêu cầu của anh ta, cũng chỉ có người đầu tiên như vậy thôi!

Cái ghế Thiên Vương châu Á của Alan, cũng không phải là do hư danh mà là sức lực chân chính đấy!

“Đại khái là bao lâu nữa thì anh mới học xong kịch bản đây?” Lưu Thắng Tường hỏi.

“Tôi học xong rồi.” Anh nói.

Lư Thắng Tường liền sững sờ, hỏi anh: “Vừa rồi anh đã học rồi sao?”

Anh ta mới vừa rồi..Rõ ràng chỉ có ngồi cười khúc khích thôi mà!

“Tôi đã học xong rồi mà.” Tôn Mân Hạo liền cười bất đắc dĩ.

Anh thừa nhận là vừa rồi một bên đọc bi kịch một bên cười là không được, nhưng mà anh đã học xong rồi mà?

Tôn Mân Hạo cũng cảm thấy chính mình thật kì quái, rõ ràng trước kia khi còn đi học, năng lực của anh chỉ ở mức bình thường mà thôi, vậy tại sao học lời bài hát và kịch bản lại nhanh như thế nhỉ?

Có lẽ là Lô ca nói đúng, trời sinh đã xác định là anh sẽ ăn cơm nghệ thuật rồi!

“Hả? Thật sao vậy sao, nếu như anh không học thuộc được 1 kịch bản nữa trong vòng ba phút thì hãy mời toàn bộ nhân viên trong công ty này đi uống nước nhé?”

“Vậy thì sao chứ? Cho dù không học thuộc được kịch bản thì tôi cũng có thể mời mọi người đi uống nước mà.” Tôn Mân Hạo liền cười nói.

Dù sao thì anh cũng xuất thân là người nghèo khổ, cho dù cuộc sống hiện tại có tốt hơn rồi nhưng anh vẫn không thay đổi được cái tính tiết kiệm của mình, nhưng vào lúc cần hào phóng thì anh sẽ không hẹp hòi.

Ngoài ra, anh cũng còn đang nợ mọi người bởi vì hôm qua đã trễ cho nên muốn đem tất cả công việc để làm cho xong!

“Được, đây là do anh nói đấy!” Lưu Thắng Tường liền gọi tới hai nhân viên khác, “Alan mời mọi người đi uống nước đấy, hai người đi mua đi.”

“Được, tôi đã biết.” Người nhân viên thực tập nói.

Sau đó MV được quay rất thuận lợi, Tôn Mân Hạo ngay lần đầu đã chụp xong ảnh rồi, sau đó anh nhận được điện thoại của Lô ca bảo anh lập tức tới công ty.

Tôn Mân Hạo là người có đầu óc rất đơn gỉan, nhưng anh tin tưởng so với anh thì Lô ca lại càng không thích anh làm trễ nãi công việc, cho nên anh quyết định nghe theo Lô ca trước, vừa xong việc là lập tức về lại công ty.

Tôn Mân Hạo vừa mới bước vào cửa chính thì vị tiểu thư tiếp tân đã nói cho anh biết ông chủ đang đợi anh ở trên lầu 29.

Tôn Mân Hạo liền nhớ lại công ty có ba mươi tầng, ngoại trừ tầng cao nhất là phòng làm việc của ông chủ thì tầng 29 là phòng hội nghị lớn chỉ có cuộc họp quan trọng mới được sử dụng.

Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho Lô ca- một người từ trước tới giờ luôn làm đúng theo lịch trình công việc lại bất chấp tất cả để gọi anh trở lại.

Tôn Mân hạo vừa đi thang máy tới tầng 29, vào lúc thang máy vừa mở thì Lô ca đã lập tức chào đón anh và luôn miệng nói: “Chúc mừng nha! Alan, em thật là may mắn đó!”

Tôn Mân Hạo Lô ca làm cho choáng váng: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Lô ca liền thần bí nói: “Đi theo anh rồi biết.”

Nói xong, liền ngoắc anh vào phòng họp.

Tôn Mân Hạo bị anh làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, đi theo vào phòng họp, “Rốt cuộc là đã xảy chuyện gì? Bây giờ anh nói được rồi chứ?”

“Alan, xin giới thiệu với cậu, đây là đạo diễn Peter Ngô.” Lô ca nói xong liền hướng về phía của Peter Ngô: “Đạo diễn, đây là Alan.”

Lúc này thì Tôn Mân Hạo mới phát hiện ra, bên trong phòng họp ngoại trừ anh và Lô ca ra thì còn có hai người, một là Solane, còn lại là một người đàn ông chừng 40 tuổi.


“Chào ông.” Mặc dù anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không tiện biểu hiện ra, anh liền bắt tay thân thiết với đối phương: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, đạo diễn Ngô.”

Đạo diễn Ngô cũng nói: “Thật hân hạnh được gặp anh, tôi cũng ngưỡng mộ danh tiếng của anh từ lâu.”

“Thật khó tin, đạo diễn Ngô từ nhỏ sống ở nước ngoài mà lại nói tiếng Trung rất lưu loát.” Tôn Mân Hạo thật lòng khen ngợi.

Peter Ngô vô cùng nổi tiếng, Tôn Mân Hạo đã từng xem qua tài liệu của ông ta, từ năm 7 tuổi đã sống ở nhiều quốc gia khác nhau, không ngờ tiếng Trung lại vô cùng thuần thục.

“Làm gì có. Đáng tiếc là tôi ra nước ngoài quá sớm, đến giờ cũng không biết được mấy chữ tiếng Trung.” Peter Ngô nói.

“Ông thật quá khách sáo rồi, nếu như tôi là ông thì ngay cả tiếng Trung cũng không biết nói.” Tôn Mân Hạo đáp.

“Xem ra các người đã rất thân thiết rồi nhỉ? Rất tốt, rất tốt!” Solane liền cười nói: “Hai người muốn tán gẫu thì còn rất nhiều cơ hội, không bằng chúng ta nói chuyện chính trước đã nhé?”

“Đúng vậy! Nói chuyện chính trước đi.” Lô ca liền nói.

“Không sai! Chính sự là chuyện quan trọng.” Peter Ngô liền cười, “Chuyện là như thế này, tôi đang chuẩn bị một tác phẩm mới, hy vọng có thể mời anh cùng hợp tác, đây là kịch bản, anh xem trước đi.”

Tôn Mân Hạo nghe vậy cũng không lập tức đưa tay ra nhận.

Lô ca liền nóng lòng thay anh: “Cậu làm gì vậy? Mau nhận lấy đi chứ!”

Lúc này thì anh mới nhận lấy kịch bản.

Anh đối với cái hợp tác này thì chưa nói được, nhưng không nói không được, lại hỏi Peter Ngô: “Tôi xin hỏi một chút, địa điểm cảnh quay diễn ra ở đâu vậy?”

Mặc dù Peter Ngô không hiểu vì sao anh lại nói như vậy, nhưng vẫn nói: “Ở Mỹ.”

“Dự tính là bao lâu?” Tôn Mân Hạo lại hỏi.

“Ít nhất là nửa năm.” Peter Ngô lại nói.

Tôn Mân Hạo nghe ông ta nói xong, không hề suy nghĩ liền đưa đưa kịch bản trả lại: “Ngô đạo diễn, rất xin lỗi nhưng tôi không muốn rời Đài Loan lâu như vậy được.”

Solane và Lô ca bị hành động này của anh dọa cho nhảy dựng.

Solane chỉ hơi nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Lô ca liền trực tiếp giáo huấn anh: “Alan, khó có khi được đạo diễn Ngô mời, sao cậu lại….lại có thể như vậy được?”

Chẳng lẽ anh lại không biết đây là một cơ hội lớn hay sao, là cái mà người khác cầu xin mà cũng không có sao? Đây là cơ hội cho anh quảng cáo danh tiếng của mình ra nước ngoài mà! Lô ca liền gấp gáp suy nghĩ.

Tôn Mân Hạo cũng bất đắc dĩ lắc đầu: “Lô ca, trước kia em cũng không nghĩ sẽ rời Đài Loan lâu như vậy được.”

Bây giờ đã là thời đại quốc tế hóa, anh biết là sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, nhưng người ta nói tiểu biệt là tân hôn mà! Anh không ngại tiểu biệt cùng với vợ yêu, nhưng nửa năm mà không có bà xã bảo bối bên cạnh thì anh sẽ điên mất đấy!

Ngược lại Lô ca nói: “Không phải lần liveshow lần trước đã phải đi xa hai tháng sao? Hơn nữa không phải lúc bình thường anh cũng đã tận lực để em khỏi đi nước ngoài quá lâu sao?”

“Vậy thì đó đã là cực hạn của em rồi, muốn đi nửa năm thì em không chịu nổi.” Tôn Mân Hạo nói.

“Cậu…….” Từ trước đến giờ EQ của Lô ca không hề tệ, vốn là còn muốn nói hai câu, vừa ngẫm lại liền lập tức đổi đề tài: “Alan, em hãy trở về suy nghĩ thật kĩ đi.”

“Nhưng…….”

“Không có nhưng là, đem kịch bản về rồi suy nghĩ cho kĩ, nếu thật là không thích rồi hãy nói!” Lô ca liền quả quyết.

“Nhưng……..” Tôn Mân Hạo liền nhìn về phía của Peter Ngô.

Anh đã nói là không muốn nhận, lại còn lấy kịch bản về, vậy thì rất tàn nhẫn.

“Có thời gian thì về đi, cậu có thể suy nghĩ một chút.” Peter Ngô cũng nói: “Theo như tôi thấy thì trước mắt sẽ ở Đài Loan một thời gian, chẳng qua là tôi hy vọng cậu có thể qua đó một tuần để quan sát, nếu như không được thì chúng tôi sẽ nghĩ lại.”

“Ừhm!” Tôn Mân Hạo liền suy nghĩ một chút, rồi cũng đành phải gật đầu.

“Xin lỗi, đã để cho ông cười rồi.” Solane liền cười khổ với Peter Ngô.

“Không đâu.” Ngược lại Peter không hề tức giận nói: “Alan rất có cá tính, tôi rất thích!”

Peter liền sử dụng biểu cảm hài hước của ông để hóa giải bầu không khí.

Tôn Mân Hạo cũng hết cách, đành phải mang kịch bản về nhà, anh đang suy nghĩ xem có cách gì để từ chối hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận