Sau khi xuất viện, tôi ngoan ngoãn ăn ngủ đầy đủ, tiếp tục nuôi béo chính mình, không còn cách nào khác, bây giờ chỉ cần tôi ăn ít một miếng cơm, ba mẹ sẽ lo lắng tới mức đổ mồ hôi, ngay lập tức nghĩ rằng tôi lại muốn giảm béo.
Tôi nào dám, không phải chưa nhận được bài học, tôi cũng không dám nghĩ tới hai chữ giảm béo nữa.
Vì vậy, tôi sinh hoạt giống như con heo vậy.
Nghỉ đông chớp mắt đã trôi qua một nửa, lúc tới gần tết âm lịch, đã xảy ra hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất, nhà tôi bị chính phủ trưng dụng – đập bỏ, chuyển đi chỗ khác, phải chuyển tới chung cư cao tầng, ba vì muốn ăn tết ở nhà mới, lập tức động viên cả nhà, bắt đầu chuyển nhà.
Tôi bệnh nặng mới khỏi, ba mẹ đều đau lòng tôi, việc chuyển nhà hoàn toàn không cho tôi nhúng tay vào, cái này chỉ làm khổ Diễm Diễm, không chỉ sửa sang lau dọn phòng của mình, còn phải làm giúp tôi, làm nó mệt tới mức gào to nó là con nhặt được.
Nếu tôi không phải làm gì, tôi cũng vui vẻ thanh nhàn, thường thường trộm đi hẹn hò với Khang Duật.
Hôm ba mươi, nhà tôi cuối cùng cũng chuyển xong, bởi vì dồn hết sức lực để chuyển nhà, mẹ không làm đồ ăn gì, cho nên cơm chiều ăn qua loa cho xong, cả nhà ngồi quanh TV xem chương trình đêm giao thừa, ăn một chút đồ ăn với mì ăn liền, coi như xong bữa, chưa tới mười giờ, ba mẹ kêu mệt, còn có Diễm Diễm đều đi ngủ sớm.
Ngược lại, tôi dư thừa tinh thần, thừa dịp cả nhà ngủ, nhanh chân chui vào phòng nấu cháo điện thoại với Khang Duật, chuẩn bị cùng nhau đón năm mới.
Đúng 0 giờ, ngoài cửa sổ bùng nổ “Tinh cầu đại chiến”, pháo trúc, pháo hoa bay đầy trời, đinh tai nhức óc, làm cho tôi và Khang Duật không thể không gác máy, cũng làm cho ba mẹ và Diễm Diễm thức giấc.
Vì vậy, cả nhà tôi xuống lầu gia nhập “Tinh cầu đại chiến”, cùng nhau chế tạo tạp âm, nghênh đón năm 1997.
Năm mới liền trôi qua như vậy.
Chuyện thứ hai, tháng 10 năm 1997 Thượng Hải đăng cai Bát Vận Hội, tết âm lịch vừa qua, chính phủ đưa ra nhiệm vụ đồng diễn thể dục cho 10 trường trung học ở Thượng Hải, tội nghiệp lũ học sinh tụi tôi, bị trưng dụng thời gian nghỉ ngơi quí giá, bị biến thành lao động giá rẻ, bắt đầu 8 tháng luyện tập đồng diễn thể dục dài dòng.
Nếu là đồng diễn kiểu khai mạc, đương nhiên có quần áo màu sắc sặc sỡ, cho tới nay tôi vẫn nhớ rõ, bộ quần áo kia kinh tủng cỡ nào, ở phía trên bó sát, phía dưới là quần loe bó mông, màu sắc thì làm cho người ta run rẩy, có trường là màu xanh lam, có trường là màu cam, cũng có trường là màu hồng, Trung Học Nữ số 3 lại là màu xanh ếch, quả nhiên là màu ếch, mặc vào, xinh đẹp cỡ nào cũng thành ếch, sau đó tay cầm một tấm bảng tròn, để tạo hình ảnh biến hóa tập thể, mãi cho tới ngày luyện tập cuối cùng cũng không biết tạo ra hình gì, vì cái này chỉ có người ngồi trên khán đài mới xem được.
Tôi bởi vì thể hình của mình, mặc mấy món đồ đó không được, cho nên không tham dự tập luyện biểu diễn, bị bố trí tới tổ hậu cần.
May là tổ hậu cần, để tôi mặc như con ếch mà nhảy, da mặt tôi chịu không nổi.
A di đà phật!!! Mập mạp vạn tuế!!
Trường của Diễm Diễm không nhận được thông báo nhiệm vụ, cho nên cũng không cần tham dự, vì vậy, nó còn vui hơn cả tôi.
Tất cả học sinh nam tham dự biểu diễn đều đeo móng rồng và đuôi, màu sắc tôi cũng không nhắc lại, thật là xấu không tưởng tượng nổi, quần áo cũng là trên bó, dưới loe, vì tất cả học sinh trung học tham dự đều cùng nhau tập luyện ở sân vận động Giang Loan, nên khi Khang Duật mặc bộ quần áo kia xuất hiện trước mặt tôi, tôi hình như nhìn thấy gay…
Nhưng mà, nửa người dưới…thật bó…
Vì vậy, tôi chảy máu mũi không dưới mười lần.
Tội nghiệt nha!!
Sau đó nhìn một hồi cũng quen, nhưng mà lòng ghen tuông của tôi bạo phát, chỉ cần có đứa con gái nào nhìn về phía Khang Duật, ánh mắt của tôi sẽ như súng máy bắn phá.
Đợi tới khi tiếp nước, đứa nào nhìn, đứa nào liếc, tôi liền bỏ muối vô nước đứa đó.
Hừ hừ!!
Đây là lợi thế của hậu cần.
8 tháng luyện tập dài dòng cũng trở thành thời gian vui chơi tốt nhất. Mỗi lần đi sân vận động Giang Loan tập luyện, luôn luôn có không ít thời gian là tụi tôi ngồi không bên cạnh, vì vậy, lúc đi học tụi tôi giành giật từng giây làm xong bài tập, đến lúc tập luyện nghỉ ngơi, liền đánh bài giết thời gian.
Đạo cụ diễn xuất – tấm bảng tròn màu hồng xanh giao nhau liền thành bàn đánh bài của tụi tôi, đối với tụi học sinh chăm chỉ thì tấm bảng này thành bàn học của tụi nó.
Tôi, Tiểu Phiền, Đại Song, Lưu Lý Quân, Khang Duật, Từ Oánh đương nhiên có mặt, bất quá nó thuộc loại học sinh giỏi dùng tấm bảng làm bàn học, tới đó cũng như không, may mà bốn người đánh bài vừa đủ, cũng không làm khó nó.
Không biết có phải chúng tôi không may mắn hay không, người huấn luyện phụ trách trường tụi tôi siêu biến thái, siêu nghiêm khắc, nói tập luyện, phải ngay lập tức tới, nếu tới muộn, có thể bị kéo ra ngoài, đứng ở chỗ dễ thấy nhất tập, ai mà muốn, mọi người đều có ý nghĩ đục nước béo cò trong đầu, cho nên không đứa nào dám đi muộn, một người kêu tập luyện, tất cả không ngồi ráng đều chạy đi tập hợp ngay lập tức.
Đánh bài cũng vậy, vừa nghe hô tập luyện, tụi tôi lập tức ngừng chiến, lật đật quăng bài xuống, chạy tới tập hợp, mấy lá bài rớt ra do tôi phụ trách bảo quản.
Đợi tới khi chấm dứt luyện tập, chúng tôi lại lập tức nhào vô chiến đấu.
Nói, luyện tập quen một hồi là ngon rồi, cũng không có chuyện gì, chỉ là đi toilet rất phiền.
Người rất nhiều, hơn nữa toilet nữ, chỉ cần nghỉ tập, chỗ nào cũng toàn người là người, ngay cả chỗ chen vô cũng không có.
Một lần, Lưu Lý Quân muốn đi vệ sinh, chỗ ngồi trong toilet đều bị chiếm hết, còn xếp một hàng dài, đến mức hai đùi nó run cầm cập, tôi trách nó “Sao mới nãy mày đi toilet không đi luôn đi”
Hai đùi nó càng khép chặt vào “Vừa rồi không có buồn!”
Tiểu Phiền xếp hàng ở buồng bên cạnh giúp nó, quay đầu nói “Cái gì gọi là qua thôn này chỉ có mình điếm này(1), bây giờ mày hiểu rồi đi.”
“Bây giờ nói cái này làm gì, mấy chuyện này tao không kháng cự được!”
Tôi to gan đề nghị “Nếu không đi toilet nam, kêu Khang Duật giúp!”
“Đi chết đi, mày muốn đi thì đi đi!” Lưu Lý Quân trừng mắt nhìn tôi.
Tôi le lưỡi, nghĩ rằng, tốt lắm, mày cứ chờ, tè ra quần đừng trách tao.
Đợi vài phút, người trong toilet cũng gấp gáp hơn, không lẽ cũng buồn?
Thật sự là bi ai.
Nghẹn một hồi lâu như vậy, buồn cũng thành không buồn rồi.
Đến cuối cùng, Lưu Lý Quân không còn lòng dạ nào đi nữa, phỏng chừng đi cũng đi không ra.
Ra toilet, Lưu Lý Quân căm giận nói “Tụi mày nói đại tiện và tiểu tiện, có gì khác nhau sao, đều là đi ra, có cần lâu như vậy sao?”
Tôi và Tiểu Phiền không nói gì, nó không được đi, bây giờ bắt đầu cằn nhằn.
Đại Song đứng ở cửa toilet chờ tụi tôi, nghe được vậy mà nó vẫn trả lời.
“Một cái chất rắn, một cái chất lỏng thôi.”
Cái con này, lại còn đi nghiên cứu sự khác nhau giữa hai thứ, lúc tiêu chảy, không phải chất lỏng sao?
Tôi không biết nên khóc, hay nên cười nữa.
Khang Duật đang ngồi xem bài, chiếm chỗ, thấy chúng tôi quay lại, hỏi “Giải quyết?”
Tôi lắc đầu “Nhiều người quá, nó hết buồn luôn rồi!”
Khang Duật nhíu mày, không nói gì, ngồi về chỗ cũ, bắt đầu xóc bài, chuẩn bị ván tiếp theo.
Lưu Lý Quân còn đang cằn nhằn “Có cái gì khác nhau, không phải đều chui ra từ trong bụng sao, mắc mớ gì tốn thời gian dữ vậy.”
Khang Duật nhìn về phía tôi “Làm sao vậy?”
“Trút giận thôi, nó đang điên, tám phần nín lâu lắm trúng độc luôn rồi, lại bắt đầu nghiên cứu đại và tiểu tiện khác nhau cái gì?”
Đôi khi, tôi cũng bội phục Lưu Lý Quân, cái gì cũng dám nói, hoàn toàn không để ý Khang Duật là con trai.
Đột nhiên, nó nổi giận, đập bàn cái rầm, nói với Khang Duật “Cậu nói xem, đại và tiểu tiện khác nhau chỗ nào.”
Gáy tôi lập tức treo lên ba vạch đen.
Chị gái, đừng rối rắm, chỉ là nhiều người nên không đi toilet được thôi mà, có cần tức giận như vậy sao?
Tôi nghĩ Khang Duật chắc chắn nghĩ nó là đồ điên.
Khang Duật chia bài, bình tĩnh nói “Tụi nó là anh em cùng chung một con đường, nhưng mà tiểu rất có nghĩa khí, đại không phải lần nào cũng đi với tiểu, nhưng mà mỗi lần đại đi ra, tiểu luôn đi theo!!”
Nói xong, toàn bộ đám tụi tôi điều im re.
Khang Duật nhíu mày “Sao, mình nói không đúng?”
Đầu tụi tôi lắc như trống bỏi.
Trong đầu liền nảy ra một ý tưởng, Khang Duật không phải người trái đất, mà là người vũ trụ.
Loại chuyện này, hắn còn có thể nói được hợp lý hợp tình, còn kèm theo lý luận sâu sắc.
Cấu tạo kiểu gì!!
Tiểu Phiền, Đại Song, Lưu Lý Quân đồng thời nhìn về phía tôi, trong mắt biểu lộ sự đồng tình, giống như đang nói, “Miểu Miểu, chỉ số thông minh của mày kém hắn nhiều lắm, tương lai mày nhất định rất đáng thương!”
Cần gì tụi nó nói, tám trăm năm trước tôi đã biết rồi, tôi không phải đối thủ của Khang Duật.
Rất nhanh, hắn lại chứng minh chỉ số thông minh của hắn cao bao nhiêu.
Đánh mấy ván bài, tôi đột nhiên cũng mót, chạy thẳng về phía toilet, nhưng mà trong toilet vẫn rất đông người, như vậy, tôi gấp tới mức hai chân kẹp vào kêu sột soạt sột soạt.
Tôi đứng ở cửa toilet không ngừng nhìn vào trong.
Đột nhiên, nghe được Khang Duật rống to lên “Luyện tập!!!”
Vừa hô xong, tôi liền thấy mấy đứa con gái trong toilet đều chạy ra ngoài, từng buồng trong toilet từng cái từng cái bị hất mạnh cửa ra, mấy đứa trong đó vừa kéo quần vừa chạy.
Trong nhát mắt, toilet không có người.
Tôi đứng ngay cửa, há miệng trừng mắt nhìn về Khang Duật đang đứng ở ngoài.
Hắn thản nhiên tựa vào tường nhìn tôi “Đứng đó làm gì nữa, mau vào!”
Ách…
Tôi hết hồn hết đi được luôn.
Hắn nhất định là người vũ trụ.
Nhất định là!!
Chú thích : _(1) : mình cũng không hiểu rõ câu này lắm, đại loại là bỏ qua cơ hội rồi thì sẽ không có nữa