Ông Xã, Lần Này Là Thật!

Edit: Ngongngonghinh

Cô dùng sức kéo một cái, không chút xê dịch, chẳng những không xê dịch chút nào, Thẩm Mặc còn hừ một tiếng, giọng trầm thấp rất hấp dẫn.

Nguyễn Băng bị dọa sợ, nhìn về phía anh một cái, may quá, không tỉnh dậy. Nhưng...

Chăn anh đắp đã rơi ra từ lúc nào? Co thể nam tính mê người đang lộ hết ra trước mặt cô.

Nhất là cái nơi không thể nói ra kia làm người ta phải đỏ mặt.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đề xuống xúc động muốn xoay người chạy trốn, cố gắng để mình tỉnh táo lại một chút.

Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại.

"Này, cô nhìn cái gì?" Thẩm Mặc không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, híp con ngươi đen, nhìn xuyên qua ánh đèn ngủ mông lung mà nhìn cô chằm chằm.

Oanh một tiếng, trong đầu Nguyễn Băng cảm thấy như có đám mây hình nấm xinh đẹp đang tràn ngập, cô vừa mới nhìn vào cơ thể của Thẩm mặc, đã bị anh bắt quả tang, đây không phải ý anh muốn nói cô có ý đồ xấu với anh sao? Cho nên, cô nhất định không để cho anh biết cô nhìn cái gì.

Trong lòng Nguyễn Băng hoảng loạn như một nồi cháo, nhưng vẫn cố gắng để nét mặt có vẻ đờ đẫn, sau đó cô nhanh nhẹn, lặng lẽ kéo chăn của Thẩm Mặc một lần nữa, đáng tiếc vẫn không nhúc nhích chút nào, không có cách nào.

Cô híp mắt lại, vẻ mặt ngây ngô, sau đó lập tức quay lưng lại phía Thẩm Mặc rồi ngồi xuống **, từ từ nằm xuống, còn không quên đắp chăn cho mình, mặc dù một góc chăn đang bị tên khốn kia đè dưới người.

Lúc đã rúc vào trong chăn, cô mới dùng sức cắn chặt môi dưới, thượng đế phù hộ, anh ta sẽ không đuổi đến tận cùng không chịu buông chứ?

Nhưng cô đã nghĩ về Thẩm Mặc quá lương thiện.

"Này, Nguyễn Băng?"

Nguyễn Băng nhắm mặt lại, làm bộ mình đã ngủ.

"Bà Thẩm?"

Nguyễn Băng cắn răng, cầu xin anh, anh ngủ đi.

"Sắc nữ, cô vừa nhìn trộm tôi?" con ngươi đen của Thẩm Mặc thoáng qua một nu cưới thích thú.

Đáng ghét, Nguyễn Băng cố gắng nhắm chặt mắt, rồi rút mình vào trong chăn.

Thẩm Mặc cười lạnh, hôm nay anh muốn chỉnh cô, đâu dễ dàng bỏ qua cho cô.

Thẩm Mặc kéo cái chăn dưới người ra, sau đó vén lên, đưa đôi chân dài của mình qua, đạp vào chân Nguyễn Băng.

Nguyễn Băng cắn chặt răng, cảm giác mình điên rồi, điên rồi mới tìm anh ta đoạt chăn.

Không đúng, đoạt chăn thì được, nhưng sao lại không trực tiếp đánh thức anh ta dậy rồi quang minh chính đại lấy đi?

"Muốn làm ấm giường nên chủ động như vậy." Thẩm Mặc cười lạnh, chân dời đến mông cô đạp hai cái.

Nguyễn Băng hận không thể chồm dậy mà cắn chết anh, nhưng thực tế, cô chỉ có thể nằm đó không nhúc nhích, tưởng tượng là mình đang được mát xa, kẻ xấu bỏ đá xuống giếng kia, mau bỏ chân ra!

"Cô không phải không biết chứ, không biết tôi dạy cô." Thẩm Mặc càng ngày càng quá đáng, chân đã đặt ngang hông Nguyễn Băng: "Còn giả bộ, giả bộ nữa tôi sẽ làm thật."

Anh mới là tên háo sắc, anh cố ý đùa bỡn tôi, Nguyễn Băng cảm thấy mình nhẫn rất khổ cực.

Thật không biết, nếu không phải cô cố ý phòng bị, Thẩm Mặc sẽ làm ra chuyện tốt gì.

Đang suy nghĩ, Nguyễn Băng bỗng nhiên cảm giác chăn bị kéo mạnh một cái, theo bản năng, cô bị chăn cuốn theo, lật người, cách một lớp chăn, nằm ngang ở ** trên cơ thể nóng bỏng, khỏe mạnh của Thẩm Mặc.

Hơi thở nóng nóng, mỏng manh dán vào rái tai của cô: "Thì ra cô thích chơi loại này?"

Vừa nói, bàn tay anh vừa mò dọc theo eo cô, từ từ đi xuống.

"Không!" Nguyễn Băng bắt lại bàn tay anh, mở mắt ra.

Thẩm Mặc ung dung thong thả ngồi dậy, đáy mắt tràn đầy hứng thú nhìn cô, ánh mắt khó hiểu mang đầy dấu chấm hỏi, ở trong căn phòng yên tĩnh ờ tối, tỏ ra đặc biệt **

Nguyễn Băng tất nhiên đã gặp một số người đàn ông xuất sắc, nhưng không một ai có thể làm lòng cô nháy mắt loạn nhịp như có con nai con đang nhảy loạn trong đó,

Nguyễn Băng dùng sức véo mình một cái, lúc này mới định thần lại, cô quét mắt nhìn anh một cái, buồn bực nói: "Tôi thừa nhận, vừa nãy thấy được một chút của anh, nhưng, cái này không thể trách tôi, anh sao có thể một mình độc chiếm giường và hai cái chăn, còn nữa, anh sao có thể ở trong nhà người khác *, anh Thẩm, người bên ngoài sùng bái anh không biết anh có lúc rất tệ hại sao?

"Thứ nhất, đây không phải là nhà người khác, đây là nhà mẹ đẻ cô, tôi là chồng cô, thứ hai, tôi đúng là *, cô xin tôi ở lại, cho nên cô chỉ có thể chịu đựng, tiểu sắc Băng, cô nói xem, tôi nói đúng không? Thứ ba, cô nhìn lén tôi mà còn có lý ư?" Thẩm Mặc một bên cười thầm, một bên dùng ngón tay di lên gò má có chút ửng hồng của cô, hơi kéo gần khoảng cách giữa hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui