Ông Xã Mau Kí Đơn Ly Hôn


Bạch Tử Cúc đi siêu thị, Hàn Minh Tuấn cũng đi theo sau
Tử Cúc mặc kệ, dù sao cũng có người trả tiền cho.

Cô thầm tính toán, một lát nữa sẽ đến cửa hàng vàng bạc đá quý , mua một thứ trang sức đắt tiền nhất, để Hàn Minh Tuấn trả tiền
Hàn Minh Tuấn vừa đỗ xe vào bãi đậu xe ở trung tâm thương mại, Bạch Tử Cúc đã cầm túi lên, trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng trang sức nổi danh nhất thành phố
Cô vừa mới đi vào, nhân viên đã lập tức nhiệt tình chạy tới chào đón
Hoan nghênh, xin hỏi tiểu thư, cô có cần giúp gì không ạ?
Tử Cúc liếc mắt nhìn Hàn Minh Tuấn, cô âm hiểm nhếch môi cười Đem hết mẫu trang sức đắt tiền nhất ra đây cho tôi xem một chút
Nữ nhân viên kia cười tươi như vừa bắt được cục tiền lớn, vội vàng dẫn Tử Cúc đi đến quầy trang sức đặc biệt
Bạch Tử Cúc cầm chiếc dây chuyền kim cương đắt tiền nhất, đưa tay vẫy vẫy Hàn Minh Chồng yêu à, sợi dây chuyền này đẹp ghê á.

Anh mua cho em đi được không ?
Cô không tin anh có thể bỏ tiền ra mua cho cô.

Hơn nữa, cô thừa biết, lúc anh cưới mình là hai bàn tay trắng.


Hôm nay nếu ngay cả một nguyện vọng Nhỏ của vợ mình mà không đáp ứng được, xem anh sẽ ứng phó thế nào
Hàn Minh Tuấn đi tới, nhìn vào sợi dây chuyền lấp lánh trên tay cô Thích không ?
Cô thầm chờ mong kịch hay sắp tới, liền cười khanh khách gật đầu Vô cùng thích!
Gói lại cho cô ấy đi Anh quay sang nói với nhân viên kia, dáng vẻ lạnh lùng, tôn quý vô cùng
Bạch Tử Cúc không tin vào mắt mình, kinh ngạc mở to mắt nhìn người nhân viên đang gói chiếc dây chuyền vào chiếc hộp xanh thẫm sang trọng
OMG, chuyện gì vậy trời ? Anh có tiền mua cho cô sao ? Hơn nữa, đây không phải là một số tiền nhỏ.

Vậy số tiền này anh lấy ở đâu ra ?
Tiểu thư, của cô đây ạ Nhân viên lịch sự đưa cho cô
Bạch Tử Cúc chầm chậm nhận lấy, đưa ánh mắt nhìn Hàn Minh Tuấn Tiền?
Tiểu thư, cái này không cần phải trả tiền, mời cô và tổng giám đốc Hàn đi thong thả
Hả? Bạch Tử Cúc ngơ ngác, ngẩn người ra.

Đến khi Hàn Minh Tuấn đã đi tới cửa, cô mới kịp phản ứng Tại sao lại không trả tiền chứ?
Bởi vì đây là cửa hàng của Hàn Tổng
Bạch Tử Cúc lại thêm một lần nữa khó hiểu, cô đi theo Hàn Minh Tuấn.
Ý gì đây ? Cửa hàng trang sức nổi danh nhất thành phố này lại là của Hàn Minh Tuấn ư?

Sao cô không biết anh ta có nhiều tiền đến vậy chứ ? Đùa cô sao ?
Cô khó chịu đi siêu thị mua nước trái cây.

Trong lúc Hàn Minh Tuấn đang thanh toán, cô lại 1 mình rời khỏi siêu thị, lúc đi ra liền nhìn thấy một tên trộm
Tên trộm này nhìn khá trẻ, đang sờ vào túi của người phụ nữ đang mải dắt con.

Tử Cúc cắn chặt răng, bước chân nhanh dần tiến về phía họ, cô nói lớn Này, tên kia làm gì đó ?
Tên trộm có tật giật mình, hốt hoảng quay đầu lại, hắn giật ngay cái túi rồi bỏ chạy
Bạch Tử Cúc thầm chửi 1 tiếng, không suy nghĩ nhiều liền đuổi theo.

Tên trộm không cẩn thận bị vấp ngã, cô nhân cơ hội này mà nhào tới trước, cố giật lại cái túi
Hắn nhanh tay rút con dao găm lạnh như băng kề vào cổ cô.

Chiếc cổ nõn nà đã rỉ máu.
Tử Cúc dừng lại động tác, không dám làm càn nữa
Lúc này người phụ nữ kia đã chạy đến, vội hô to Trộm, có trộm, mau bắt hắn lại
Tên trộm thấy chuyện không ổn, vội vã đẩy Bạch Tử Cúc ra, nhấc chân chạy mất hút
Tử Cúc cảm giác cổ bị rạch một nhát, đầu óc cô trở nên choáng váng, chực ngã ra đất
Đột nhiên trước mặt nhanh chóng có một bóng dáng vọt tới, vững vàng ôm lấy cô.

Tử Cúc hôn mê bất tỉnh, nhưng lại cảm giác lồng ngực ấy thật quen thuộc, ấm áp và dễ chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận