Hàn Minh Tuấn đứng im bất động, muốn ngăn lại, nhưng cô ta lại không thuận theo, nhào vào trong ngực của anh, ôm lấy anh thật chặt.
Tuấn, mặc dù không biết tại sao vào lúc này anh lại buông tha, nhưng trong lòng anh nhất định vẫn còn yêu em, đúng không?"
"! "
"Anh và Bạch Tử Cúc dọn ra ở riêng, không phải là vì muốn tận hưởng thế giới của hai người mà trong lòng anh vẫn yêu như cũ, có phải hay không?"
Hỏi mãi vẫn không đạt được câu trả lời của người đàn ông trước mặt, Vương Gia Nhĩ đau lòng đến phát khóc.
Cô ta nhón chân lên, hai tay cố gắng vắt lên cổ của anh, hôn anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng đẩy ra.
"Vương Gia Nhĩ, nếu đã muốn gả cho Bạch Chấn Hưng, vậy thì hãy ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh ta đi! Tôi đi trước!"
Anh bỏ lại hai câu, rồi xoay người muốn đi, không ngờ Vương Gia Nhĩ từ phía sau lại ôm anh thật chặt, lệ rơi đầy mặt, mà nói: "Em sai rồi, Tuấn, em thật sự biết sai rồi, anh về công ty làm, cũng quay về nhà ở đi có được hay không? Tuấn! ".
Anh không hề trả lời cô ta, đưa tay gạt bàn tay đang giữ chặt ở bên hông mình ra, xoay người lại, mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nước mắt.
"Tôi đã cho em cơ hội, nhưng em không biết quý trọng, tôi không phủ nhận, em là cô gái đầu tiên khiến tôi động tâm, nhưng hiện tại cảm giác của tôi đối với cô đã phai nhạt nhiều rồi.
"
Không!
Vương Gia Nhĩ tuyệt vọng lui về phía sau từng bước, kinh ngạc quan sát người đàn ông kiêu ngạo trước mắt, lắc đầu lui về phía sau, rồi lại lui về sau.
"Anh nói láo, anh yêu em, anh nhất định vẫn còn yêu em.
"
Anh không còn kiên nhẫn ở lại đây với cô ta, nghĩ đến Bạch Tử Cúc đã đi đến quán Bar chờ mình, anh không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
"Hàn Minh Tuấn!", Vương Gia Nhĩ từ phía sau hét lên: "Em không cho phép anh yêu người khác, em không tin anh không còn yêu em, anh trở lại đi, Tuấn.
"
Tuy nhiên người đàn ông kia lại không hề quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Vương Gia Nhĩ luống cuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô ta lại quay về phía anh nói tiếp: "Nếu anh không quay lại, em chết ngay bây giờ cho anh xem, Hàn Minh Tuấn.
"
Anh vẫn không quay đầu lại, Vương Gia Nhĩ tuyệt vọng, niềm tin trong lòng dần dần sụp đổ, Hàn Minh Tuấn mà cô ta biết, không phải như thế, anh không phải là người như thế.
Cô ta không tin, anh thật sự sẽ không quan tâm sống chết của mình.
Trong lúc gấp gáp, Vương Gia Nhĩ liền nhìn sang vách tường bên cạnh, rồi bất chợt lao đầu vào đó.
"A".
Cô ta đau đớn thét lên một tiếng, cả người chậm rãi trượt xuống theo vách tường, xụi lơ ở trên mặt đất.
Lúc này, Hàn Minh Tuấn mới dừng chân, quay đầu lại!
Nhìn thấy Vương Gia Nhĩ đang ngồi bệt trên đất, kìm lòng không được, vẫn quay trở lại.
Thấy trên trán của cô ta chảy đầy máu, tim liền cứng lại, ôm lấy cô ta nghiến răng nói: "Vương Gia Nhĩ, em bị điên rồi sao?"
Cô gái xinh đẹp trong ngực hé mắt ra, suy yếu đáp: "Em biết, anh sẽ không bỏ em lại mà, Minh Tuấn, ôm em về nhà đi, trở về ngôi nhà chỉ thuộc về chúng ta.
"
Ngôi nhà của bọn họ? Hàn Minh Tuấn thầm cười lạnh, hai người bọn họ, còn có nhà sao?
Anh không có để ý tới lời của Gia Nhĩ, trực tiếp bế cô ta lên xe, lái thẳng đến bệnh viện.
Vương Gia Nhĩ không muốn đến bệnh viện, nhưng Hàn Minh Tuấn không thuận theo, sau khi ném cô ta cho bác sĩ, liền gửi cho Bạch Chấn Hưng một tin ngắn ẩn danh.
Cho đến khi nhìn thấy Bạch Chấn Hưng đến bệnh viện gặp Vương Gia Nhĩ, anh mới rời đi, lãi xe quay trở về quán Bar.
Trong quán rượu, đang bước vào giai đoạn sôi nổi nhất, vô cùng náo nhiệt, bên ngoài sàn nhảy, mọi người nhảy nhót tưng bừng, điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.
Hàn Minh Tuấn đi vào mấy phòng bao nhưng không tìm thấy Bạch Tử Cúc, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu, thầm tự trách mình không nên để cho cô vào đây một mình.
Trong này loạn như vậy, nếu vạn nhất cô gặp phải người xấu thì làm thế nào.
Bây giờ lại không tìm được cô, anh liền gọi một cú điện thoại, chỉ chốc lát sau, quản lý quán bả liền xuất hiện ở bên cạnh anh, nhất mực cung kính chào: "Ông chủ!"
"Đi điều tra cho tôi, xem Bạch Tử Cúc đang ở chỗ nào.
"
Anh ra lệnh xong liền lười nhác tựa vào trên ghế sofa, dáng vẻ lạnh lùng mà tôn quý.
Quản lý kia vội vàng cúi người đáp: "Dạ!", rồi sau đó lập tức biến mất.
Anh ngồi an vị ở trong góc của phòng bao, yên tĩnh, lẳng lặng chờ thuộc hạ đưa cô tới đây.
Quả nhiên, người dưới trướng anh làm việc với hiệu suất cực kỳ cao, chưa đến mười phút, Bạch Tử Cúc liền bị hai nam nhân viên phục vụ tới dẫn đi.
"Này, các người đang làm gì vậy? Bổn tiểu thư còn chưa có uống đủ đâu.
"
Tử Cúc đang đắm chìm trong men rượu, bất chợt đẩy ra hai nhân viên phục vụ kia ra, tiếp theo đó liền túm lấy một người đàn ông, lim dim mắt nói:"Trai đẹp, có muốn bồi bổn tiểu thư uống một chén hay không?"
Người đàn ông này dáng dấp có vẻ không tệ, cánh tay dài vươn ra ôm vào thắt lưng của cô, cười đến điên đảo chúng sinh: "Tiểu thư, cô uống say rồi.
".
"Không đâu, bổn tiểu thư mới uống một chút, làm sao mà say được, đến đây, theo tôi uống hai chén.
"
Cô cứ thế nói xong, liền giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Người đàn ông kia tà mị cười một tiếng, cũng uống theo một chén.
Để cái ly xuống, anh ta ôm Bạch Tử Cúc nói: "Nếu không, chúng ta đổi chỗ khác hàn huyên một chút?"
Bạch Tử Cúc đã say đến mức không phân rõ phương hướng, ngu ngơ cười gật đầu, đáp: "Được, tìm chỗ yên tĩnh một chút, chúng ta lại hàn huyên với nhau.
"
Từ đáy mắt của người đàn ông kia xẹt qua một tia không đứng đắn, đỡ lấy cô muốn rời khỏi đây.
Ai ngờ!
Giai nhân trong ngực chợt bị người khác kéo ra, hơn nữa nghênh đón anh ta, chính là một cú đấm hung hăng rơi vào khuôn mặt anh tuấn.
Người đàn ông kia nổi đóa, ngẩng đầu tiến lên đánh trả lại.
Nhưng còn chưa nhìn thấy rõ người nọ, liền thấy người kia đã ôm người phụ nữ xinh đẹp đi xa, ở trước mặt hiện tại chỉ còn mấy người hộ vệ cao lớn lực lưỡng.
Vì thế anh ta liền thức thời lau đi vết máu trên miệng,sau đó im lặng rời khỏi quán rượu.
Hàn Minh Tuấn đem Bạch Tử Cúc đẩy vào trong phòng bao, tức giận đến nỗi chân mày cũng xoắn lại, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Bạch Tử Cúc, hóa ra em tới quầy rượu, chính là vì mục đích này.
Muốn quyến rũ đàn ông khác?"
Tử Cúc bị anh đẩy một cái, mông đau muốn chết, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào anh, rồi sau đó liền hét lên: "Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, hừ!"
Cô lảo đảo đứng dậy muốn đi, lại bị Hàn Minh Tuấn giữ lấy: "Em còn muốn đi đâu?"
"Uống rượu.
".
Cô ngốc nghếch cười hì hì nói: "Ôi chao, dáng dấp không tệ nha, này trai đẹp theo tôi uống rượu thôi?"
"Đã say thành bộ dạng này, còn muốn uống.
".
Anh bế sốc cô lên, đi ra khỏi quán bar, rồi thô lỗ ném lên xe.
Lúc này Bạch Tử Cúc đã say đến bất tỉnh nhân sự, ngồi tựa lưng vào ghế, cái gì cũng không biết, trong miệng chỉ lẩm bẩm: "Tôi không say, tôi còn lâu mới say, tôi muốn ly hôn với anh ta, tôi muốn ly hôn.
".