Duẫn Nặc chưa từng biết đến một Tần Mạc như vậy cho nên trong lòng có chút khó chịu.
Ấm ức đi siêu thị mua nước trái cây, trong lúc Tần Mạc thanh toán, cô lại
một mình rời khỏi siêu thị, đúng lúc đi ra cô liền nhìn thấy một tên
trộm.
Tên này chừng hai mươi tuổi, đang sờ sờ vào cái túi của một phụ nữ đang mải dắt con nên không để tâm lắm.
Cô cắn chặt răng, bước nhanh đến phía trước chỉ vào tên ăn trộm mà quát lớn: "Này, cậu đang làm gì đó?"
Tên trộm quay đầu nhìn lại, thấy bị người ta phát hiện, liền vội vàng giật chiếc túi rồi bỏ chạy.
Đáng chết!
Duẫn Nặc rủa thầm một tiếng, không suy nghĩ nhiều liền đuổi theo phía trước.
Bởi vì tên trộm không cẩn thận bị vấp ngã, nên cô liền nhân cơ hội này mà nhào tới trước, đè hắn lại.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng, liền thấy một con dao găm lạnh như băng để ở trên cổ của mình.
"Không được nhúc nhích, nếu không ông sẽ giết chết mày!"
Duẫn Nặc lập tức dừng động tác, không dám cử động nữa.
Lúc này, người phụ nữ bị trộm ví tiền cũng phản ứng kịp, vội vàng hô to: "Ăn trộm, bắt ăn trộm."
Nghe thấy tiếng hô, quần chúng chung quanh liền rối rít xúm lại.
Tên trộm thấy chuyện không ổn, lập tức đẩy Duẫn Nặc ra, nhấc chân chạy mất.
Duẫn Nặc cảm giác cổ chợt bị rạch một nhát, đau đớn ập đến, lại bị tên trộm
kia đẩy một cái, váng đầu hoa mắt chực ngã ra trên mặt đất...
Đột nhiên, trước mặt nhanh chóng có một bóng dáng vọt tới, vững vàng ôm lấy cô, giữ lại.
"Không sao chứ?", Giọng nói trầm thấp lại dễ nghe khiến cho cô đột nhiên có
cảm giác an toàn, nhưng cô vẫn không để ý đến bản thân, chỉ theo phương
hướng mà tên trộm kia đã chạy trốn, gấp gáp nói: "Mau, bắt ăn trộm.".
Vừa dứt lời, cả người liền hôn mê bất tỉnh, nhưng lại cảm giác được mình
đã ngã vào trong một lồng ngực quen thuộc, ấm áp, cô cùng dễ chịu.
...
Bệnh viện
"Mau, bắt ăn trộm, bắt ăn trộm..."
Vừa tỉnh, Duẫn Nặc đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, gấp gáp nói.
Dừng lại chốc lát, cảm giác hoàn cảnh của bản thân hiện giờ có cái gì đó
không đúng, cô vừa ngẩng đầu, liền đón nhận được ánh mắt ảm đạm lại âm
trầm của Tần Mạc.
"Tại sao tôi lại ở chỗ này?"
Không phải là cô đang đứng ở cửa siêu thị cửa bắt ăn trộm sao? Mà sao hiện giờ lại nằm ở trong bệnh viện?
A? Cổ thật là đau.
Cô muốn đưa tay sờ sờ vào đó, đột nhiên lại bị người đang ngồi bên cạnh ngăn cản: "Không được động."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt đầy tức giận: "Em có biết, thiếu chút nữa liền mất mạng rồi hay không?.".
Mất mạng? Bây giờ không phải vẫn rất tốt sao?
Vốn đang thấy rất hoang mang, lại nghe anh rống giận một trận: "Bác sĩ mới
vừa kiểm tra nói còn thiếu chút nữa liền bị tổn thương tới động mạch chủ rồi, Lục Duẫn Nặc, trước kia sao tôi lại không phát hiện, em là một
người thấy việc nghĩa liền hăng hái nhỉ? Em có biết vì một người xa lạ
mà suýt mất đi tính mạng của mình."
"Đầu óc của em bị đổ nước,
hay là ngu ngốc, biết những tên trộm này là thành phần như thế nào
không? Chính là những tên côn đồ liều mạng, vạn nhất nếu hắn dùng sức,
trực tiếp dùng dao cắt cổ họng của em thì làm sao bây giờ?"
"Sau này ra cửa, không cho xen vào việc của người khác nữa, có nghe hay không?"
"..."
Duẫn Nặc bị anh quát liền ngẩn người ra không giải thích được, anh đây là như thế nào?
Cô bị thương, không phải anh sẽ âm thầm cao hứng sao? Sao tự nhiên lại hung dữ bất chợt như vậy?
Mà anh hiện tại cũng không biết là vì sao, ngực như bị chặn lại, nặng nề suýt nữa không thở nổi.
Nhất là khi nhìn đến dải băng trắng quấn quanh cổ của cô, lúc bị tên côn đồ
liều mạng dùng dao lướt qua một đường sắc lịm, anh lại thấy đau lòng tựa như bị ai đó đấm cho một quyền vậy.
Rõ ràng là không yêu cô,
nhưng lúc thấy cô nằm ở trong ngực, cổ bị chảy máu không ngừng, anh lại
hốt hoảng tưởng chừng như chính mình bị thương, vội vàng ôm lấy cô vọt
tới bệnh viện.
Một khắc kia, trong lòng anh liền dấy lên một cảm
giác kinh khủng, thật sợ hãi, sợ cô cứ như vậy mà chết đi ở trong ngực
của mình.
Trái tim, đột nhiên liền nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cho đến khi bác sĩ thông báo cho anh biết, rằng cô không có chuyện gì, thì
lúc này con tim kia mới yên ổn trở về vị trí của mình.