"Lục Duẫn Nặc.”, cô vừa dứt lời, anh liền nghiêng người sang quát to,
hai mắt tựa như sắp phun ra lửa: "Anh là chống em đấy, có người vợ nào
lại đi giật dây để cho chồng mình bỏ trốn với phụ nữ khác chứ?"
Anh có thể dễ dàng tha thứ cho sự vô lý, phóng túng, ngang ngược của cô, nhưng tuyệt đối không cho phép để cô đẩy anh đi như thế được.
Không lẽ ở trong mắt của cô anh là người không thể chịu nổi như vậy sao?
"Nhưng người anh yêu chính là Thượng Vãn Tịch, tôi không thể chấp nhận
được chuyện người đàn ông của mình, trong lòng luôn có người khác, không chiếm được không đáng sợ, không buông tay được mới là chuyện đáng cười, cho nên tôi tình nguyện thành toàn hai người, vì vậy anh hãy buông tha
cho tôi được không?"
Những lời vừa rồi của cô đều cực kỳ chính đáng, lúc nói cũng không hề
thở gấp, nhưng lại không nghĩ đến, Tần Mạc lại đột nhiên nhào tới hôn
mình, tùy ý gặm cắn đôi môi của cô, phảng phất mang theo lửa giận ngút
ngàn, phảng phất như muốn nuốt cô vào trong bụng, nhập vào trong xương
cốt của mình.
Duẫn Nặc không kịp đề phòng, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người nào đó đang tức giận bừng bừng.
Một lát sau, cô mới phản ứng kịp, cuống quít đẩy anh ra: "Uhm. . . . . ."
Nhưng người này lại quá khỏe, cô căn bản là không phải là đối thủ của anh.
Trong cơn tức giận, Duẫn Nặc há miệng hung hăng cắn một phát lên môi của Tần Mạc.
Thoáng chốc, một mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, cũng ngăn trở được hành vi điên cuồng của người nào đó.
Anh buông cô ra, nhìn vào cánh môi sưng đỏ của cô, trên môi vẫn còn lưu lại vết máu của anh, đẹp mắt như vậy, mỹ lệ như vậy.
Còn chưa có thưởng thức đủ cảnh tượng đẹp đẽ kia, ngay lúc đó một cái tát đã giáng ngay lên gương mặt anh tuấn của anh.
"Vô sỉ.". Duẫn Nặc đẩy anh ra nói tiếp: "Anh đúng là đồ lưu manh.".
Cô vội vã mở cửa xe ra, muốn bước xuống, nhưng lại bị Tần Mạc kéo lại, nhàn nhạt nói với cô một câu: "Để máy ghi âm lại."
Hả?
Duẫn Nặc cứng người lại, thứ gì đó đang cầm trong tay lập tức bay nhanh vào trong túi áo.
"Tôi không biết anh đang nói cái gì, bỏ tay ra.".
Cô nói xong liền giãy tay ra, nhưng người kia làm gì còn nhẫn nại được chứ, trực tiếp nhào tới soát người.
Toàn thân của cô bị anh chạm vào nhồn nhột, lập tức kêu lên: "Này, anh làm gì thế? Đừng có sờ soạn lung tung nữa."
Rốt cuộc, Tần Mạc lấy được cái máy ghi âm từ trong túi áo của cô, giơ
lên trước mặt Duẫn Nặc, nhìn chằm chằm hỏi: "Muốn nhanh chóng bỏ tôi
như vậy sao? Muốn phá hoại hôn lễ của anh trai cô đến thế cơ à?"
Duẫn Nặc vươn tay đoạt lại, nhưng không có kết quả gì: "Anh mau trả lại cho tôi."
Tần Mạc không những không trả, mà ở còn trực tiếp bẻ gẫy cái bút ghi âm ở ngay trước mặt cô.
Thấy vậy cô mở to hai mắt, đau lòng rơi nước mắt.
Hi vọng duy nhất của cô đã không còn nữa rồi.
Thậm chí cô còn không hiểu tại sao lại bị anh phát hiện, chứng cứ duy
nhất chứng minh Tần Mạc và Thượng Vãn Tịch có quan hệ với nhau đã mất
hết rồi.
Càng nghĩ nước mắt càng tuôn xối xả, đau lòng trừng mắt nói với người
kia: "Tần Mạc, anh là đồ khốn nạn, anh quả thực không phải là người,
khốn kiếp , cầm thú, rõ ràng người anh yêu là Thượng Vãn Tịch, vì sao
lại không chịu ly hôn, đó là người phụ nữ của tôi, làm sao anh có thể để mặc cô ấy kết hôn với anh tôi chứ."
"Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp qua loại người nào như anh, anh khốn kiếp, hỗn đản, anh mau trả máy ghi âm cho tôi, trả cho tôi. . . . . .". Cô kích động đưa tay lên đánh anh.
Nhưng hai bàn tay nhỏ bé, lại bị anh nắm lấy, rồi dừng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Cô vẫn khóc nức nở, vừa khóc vừa giãy giụa nói: "Buông tôi ra, khốn kiếp, anh khốn kiếp."
"Duẫn Nặc.". Anh gầm nhẹ một tiếng, gắt gao ôm cô vào lòng, khàn giọng nói: "Đừng náo nữa!".
Khi nào thì, trong lòng anh, đã không để tâm đến chuyện Vãn Tịch gả cho người nào nữa rồi.
Từ khi nào thì, anh lại thích ôm cô như thế này, cảm nhận được sự tồn
tại của cô, tâm của anh không còn cô độc, thậm chí khó chịu nữa.
Giờ phút này, ước mong duy nhất, chính là muốn ôm cô mãi như thế này, thiên trường địa cửu.
Duẫn Nặc, anh như vậy, có phải là đã thật sự yêu em rồi hay không???.