Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Tần Mạc chở Duẫn Nặc đến bệnh viện, sau khi làm các xét nghiệm kiểm tra, bác sĩ liền thông báo hiện tại cô đã hoàn toàn bình thường, thật đúng là kỳ tích.

Cơ thể như có một nguồn sức mạnh tiềm ẩn từ từ khôi phục.

Nằm ở trên giường bệnh, cô vừa truyền nước, vừa hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh: “ Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy? Anh, sẽ ly hôn với tôi sao?”

Tần Mạc ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt gầy gò tái nhợt của Duẫn Nặc, lồng ngực buồn bực đè nén đến khó chịu.

“ Trả lời đi.”

Thấy anh không lên tiếng, cô lại cố hết sức thúc giục.

“Duẫn Nặc.” anh đứng dậy, nhìn cô bằng vẻ cao cao tại thượng, nhưng giữa hai lông mày, lại không che dấu được sự bất đắc dĩ.


“ Chờ em khỏi bệnh rồi hãy nói!” anh bê bát cháo loãng mà y tá vừa đưa tới, múc một thìa đưa đến miệng nàng.

Duẫn Nặc cũng không hỏi nữa, anh đút cái gì, cô liền ăn cái đó.

Nhưng điều khiến cô không thể hiểu được chính là, sao cô lại nhìn thấy một tia tình cảm cùng với đau lòng ở trong mắt của người đàn ông này chứ.

Anh, thật sự vì cô mà đau lòng sao?

Trong lúc cô thống khổ nhất, khó khăn nhất, bị người nhà vứt bỏ, bị người đời thóa mạ thì anh, người mà cô gọi là chồng này lại vẫn ở bên khích lệ, chăm sóc cô không rời.

Vừa ăn, Duẫn Nặc vừa suy nghĩ tới lời của Lục Tiêu Triết đã nói với mình, cô không phải là con gái ruột ba mẹ, lại không kìm được mà rơi nước mắt.

Tại sao? Tại sao lại để cho cô biết được sự thật này?

Không, cô phải về nhà hỏi cha mẹ cho ra lẽ, phải hỏi xem đến cùng cô có phải là con ruột của bọn họ hay không.

Rồi đột nhiên nắm tay Tần Mạc, nghẹn ngòa nói: “ Đưa tôi về nhà, có được hay không?”

Tần Mạc đặt bát cháo trong tay xuống, rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, rồi đáp: “ Em còn trở về làm gì, bọn họ cũng đã mở buổi họp báo đoạn tuyệt quan hệ với em rồi.”

Vừa nghe anh nói thế, Duẫn Nặc liền ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, bây giờ, cô làm gì còn có tí quan hệ nào với nhà họ Lục chứ.


Nhưng biết rõ kiếp nạn mà nhà họ Lục phải gánh chịu, mà bây giờ lại phải ngồi im không làm gì được sao?

Không đâu, coi như đã đoạt tuyệt quan hệ, thì cô cũng phải khiến cho anh cả và Thượng Vãn Tịch cắt đứt trước.

Còn cả đứa nhỏ ở trong bụng của cô ta nữa, đấy không phải là minh chứng tốt nhất sao, chỉ cần làm xét nghiệm thì có thể biết được chân tường của sự thật rồi.

Không kịp nghĩ nhiều nữa, Duẫn Nặc liền giật kim truyền trên mu bàn tay mình ra, đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị Tần Mạc giữ lại.

“ Em muốn làm gì?”

Cô gỡ tay anh ra đáp: “ Tôi phải về nhà, anh mau tránh ra.”

“Duẫn Nặc.” anh tức giận gầm nhẹ: “ Bây giờ ngay cả đi còn không vửng, thì về nhà thế nào? Lại không nghe lời có phải hay không?”

Nhìn anh lo lằng cho mình như vậy không biết tại sao cô lại trở nên ngoan ngoãn thỏa hiệp.

“ Quay về giường nằm, chờ hết bệnh rồi hãy nói!” rồi anh dìu cô về giường nằm xuống, sau đó kéo chăn lên đắp cho cô.


“ Tần Mạc, sao bây giờ lại đối xử với tôi tốt như vậy?” Cô không nhịn được bèn hỏi anh.

Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này vẫn luôn là người không có tâm hồn, bất kể cô có làm gì, thì anh vẫn sẽ keo kiệt không hề bố thí cho cô bất cứ nụ cười nào, chứ nói chi là cẩn thận chiếu cố như vậy.

“ Em là vợ của anh.”

Anh trả lời rất kiên định, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của cô, vươn tay ra sờ sờ: “ Anh nói rồi, anh sẽ cố gắng làm một người chồng hoàn hảo, có trách nhiệm và nghĩa vụ.”

Những lời này, cô nghe ấm tận đáy lòng, nhưng…

Cô lại lắc đầu, rưng rưng nói với anh: “ Ở trong lòng anh, thật ra không hề có tôi, chẳng qua là…”

“Duẫn Nặc!” anh lên tiếng cắt ngang lời của cô: “ Thời gian có thể thay đổi hết tất cả, ít nhất, hiện tại, ở trong lòng anh đã xem em là vợ của mình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận