Nhìn một nam một nữ trước mắt, một xướng một họa, khiến cả nhà họ Lục bọn họ phải xoay mòng mòng.
Lục Chấn Thiên đau đớn không thể tả, chỉ hận bản thân mình già rồi nên hồ đồ, mới rơi vào bẫy của Tần Mạc.
Triệu Thục Hoa cũng âm thầm tự trách, hận mình không tin vào lời của con gái nói, còn cố ý rước sói vào nhà để mặc cho Vãn Tịch kia giẫm đạp.
Lục Tử Dạ ngồi ở bên cạnh, vẫn không nói tiếng nào, không biết trong
lòng đang tính toán điều gì, thần sắc ảm đạm, ánh mắt u ám tối tăm.
Đột nhiên, Lục Chấn Thiên ôm lấy ngực, hổn hển hít thở không thông.
“ Cha!”, Duẫn Nặc đứng cách đó không xa vội vàng chạy tới, lập tức đỡ lấy Lục Chấn Thiên: “ Cha, cha sao rồi?”
Lục Chấn Thiên thở hồng hộc, nét mặt già nua mù tịt, vô lực tựa vào trên thành ghế so pha, ngước mắt nhìn Tần Mạc đang cao cao tại thượng đứng ở đó.
Tần Mạc, chính tay cậu ta đã phá hủy nhà họ Lục?
A! Ông cười lạnh, đưa tay lên, ý bảo Duẫn Nặc tránh ra.
Triệu Thục Hoa vội kéo cô sang rồi ôm lấy con gái khóc nói: “ Tiểu Nặc,
là mẹ không tốt, là mẹ có lỗi với con, trách lầm con, tiểu Nặc, con hãy
tha thứ cho mẹ.”
Duẫn Nặc chưa kịp lên tiếng thì cửa lớn của nhà họ Lục chợt bị người khác đẩy ra.
Liền đó, có khoảng bảy tám người đàn ông đi vào, có mấy người mặc cảnh
phục, còn mấy người khác hình như là người ở cục Tư pháp, trên tay còn
cầm theo một tờ giấy niêm phong, có lẽ...muốn đuổi bọn họ ra hỏi nơi này rồi.
Một viên cảnh sát đứng đầu cầm còng tay tiến lên, rồi nói với Lục Chấn
Thiên: “ Lục Chấn Thiên, có người đã tố cáo ông hối lộ cán bộ viên chức, chứng cớ đã được xác thực, xin theo chúng tôi đến phòng cảnh sát mọt
chuyến.”
Một nhân viên tư pháp cũng đi đến nói: “ Thời hạn một ngày đã đến, xin
lập tức rời khỏi nơi này, chúng tôi muốn tiến hành xét xử theo đúng quy
định!”
Nghe thấy những lời này, trước mắt Triệu Thục Hoa liền tối sầm, sau đó té xỉu ra trên ghế.
Duẫn Nặc còn chưa kịp chạy đến gọi mẹ, đã phải trơ mắt nhìn viên cảnh sát còng tay cha mình.
Cô kích động, nhào qua nắm tay cha mình nói: “ Cha, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao bọn họ lại muốn bắt cha?”
Rồi sau đó lại hung hăng hỏi viên cảnh sát: “ Rốt cuộc cha tôi đã phạm tội gì, tại sao lại muốn bắt ông ấy? Tại sao chứ?’
Viên cánh sát không chút lưu tình đẩy Duẫn Nặc ra, đáp: “ Xin đừng cản trở người thi hành công vụ, mau dẫn người đi.”
Duẫn Nặc bị viên cảnh sát kia đẩy ra, thiếu chút nữa ngã nhào ra đất,
nhờ Tầm Mạc nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, thấp giọng nói: “ Kẻ tình nghi
hối lộ viên chức chính phủ, tội danh này cũng không nhỏ đâu!”
Duẫn Nặc linh cảm được điều gì, chợt đẩy Tần Mạc ra, nhìn vào khuôn mặt
lạnh như băng của anh, mờ mịt hỏi: “ Là anh, là anh âm thầm điều tra ông ấy, sau đó hãm hại cha tôi, có đúng hay không?”
“ Nếu đúng thì thế nào?”, Vãn Tịch đứng bên cạnh từ nãy giờ lền lên
tiếng đáp trả: “ Cha của cô vốn đáng chết, có thể sống đến bây giờ, coi
xem như là mạng lớn phúc lớn rồi.”
Duẫn Nặc lảo đảo từng bước, trơ mắt nhìn cha mình bị cảnh sát bắt đi, cô lại không thể làm gì, sau đó đưa mắt nhìn Triệu Thục Hoa đáng ngất xỉu
trên ghế, cô họng khô ráp tắc nghẹn, khó chịu muốn rơi nước mắt.
Tại sao?
Vì sao sự tình lại biến thành bộ dáng này? Cô đã rất nỗ lực để ngăn cản, đã rất cố gắng khống chế thế cục phát triển, tại sao bọn họ luôn luôn
nhanh hơn mình một bước, đẩy nhà họ Lục ngã ngựa, thất bại thảm hại.
Cô lảo đảo, trước mắt tối sầm, lại muốn hôn mê bất tỉnh.
Tần Mạc muốn đưa tay đỡ nhưng lại chậm hơn Lục Tử Dạ một bước.
“ Tiểu Nặc, nếu chuyện đã phát triển đến bước này thì chúng ta nên đi
thôi, có cơ hội, chúng ta nhất định sẽ khiến cho đám tiểu nhân kia sống
dở chết dở, bằm thây vạn đoạn.”
Lục Tử Dạ ôm lấy Duẫn Nặc nói, trong đôi mắt hoa đào giờ phút này tràn ngập thù hận, thống hận đến tận xương tủy.
Duẫn Nặc cũng tỉnh táo lại, vội vàng đi đến đỡ mẹ của mình lên, lúc đi
qua trước mặt Tần Mạc, phẫn hận nhìn anh chằm chằm: “ Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, tôi nguyền rủa anh, suốt đời này sẽ
không có được hạnh phúc.”