Tôi nguyền rủa anh suốt đời này sẽ không có được hạnh phúc.
Nghe Duẫn Nặc nói những lời này, nhìn theo bóng lưng của cô đỡ Triệu
Thục Hoa đi xa, không biết thế nào, tim của Tần Mạc phảng phất như bị
dao sắc xẹt qua, đau đến khó chịu.
Thật ra thì, bản thân anh không hy vọng cô sẽ thật sự hận mình.
Nhưng chuyện đã đến nước này, anh không thể vì cô mà buông tha cho mối hận thù ẩn chứa trong lòng bấy lâu.
Lục Chấn Thiên thật sự đáng chết, những người khác cũng sẽ chạy không thoát, nhất nhất đều phải xuống địa ngục.
“Tổng giám đốc Tần, ngôi nhà này, có niêm phong nữa không?”, một nhân viên tư pháp ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Tần Mạc hồi hồn, lạnh lùng ném ra một chữ: “Phong.”
Sau đó, liền cất bước rời đi.
Văn Tịch cũng đuổi theo anh sát nút.
Hai người vừa đi ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một đống ký giả cùng với đám
người đòi nợ đang vây kín lấy Duẫn Nặc, Triệu Thục Hoa, cùng Lục Tử Dạ,
ngay cả nước chảy cũng không lọt.
Tinh thần anh bỗng nhiên sa sút, nhìn Duẫn Nặc bị đám người kia chen lấn xô đẩy, không khỏi đau lòng, muốn tiến lên giúp cô giải vây.
Nhưng Văn Tịch đột nhiên kéo anh lại nói: “Chúng ta đi thôi!”
Tần Mạc chợt thu hồi ánh mắt, dứt khoát đi theo Văn Tịch lên xe.
Chiếc xe của bọn họ, rất nhanh liền biến mất khỏi nhà họ Lục.
Cơ thể của Duẫn Nặc vốn đã rất suy yếu, hiện tại lại bị một đám người
vây quanh hỏi han lung tung này nọ, liền khó chịu đến không thở nổi, đầu óc choáng váng, cả người vô lực.
Bản thân lại còn phải đỡ lấy mẹ mình đang hôn mê bất tỉnh.
Cô lập tức quỳ xuống đất, chảy nước mắt khẩn cầu những chủ nợ kia: “Các
vị, cầu xin mọi người, hãy để cho chúng tôi đến bệnh viện trước đã có
được hay không? Mẹ của tôi đang ngất xỉu, van cầu các người hãy để cho
chúng tôi đến bệnh viện?”
Cô chảy nước mắt dập đầu trước những người đó: “Tôi dập đầu trước mọi
người, Lục Duẫn Nặc tôi xin thề với trời, tiền mà Lục thị nợ của mọi
người, sau này nhất định sẽ trả lại không thiếu một xu, cầu xin mọi
người, nhường đường để cho tôi đưa mẹ mình đi khám bệnh trước đã, có
được hay không?”
Nhìn thấy cô quỳ xuống dập đầu, tim của mọi người đều được làm từ thịt cả, nhất thời mềm lòng, thả cho bọn họ đi.
Đám ký giả coi như còn có chút lương tri, vội vàng lái xe tới, chở mẹ con Duẫn Nặc đến bệnh viện.
Ngày hôm sau, tin tức Lục thị phá sản, Lục Chấn Thiên bởi vì bị tình
nghi hối lộ đã bị cảnh sát bắt giam, còn Lục Vân Kỳ thì biến mất không
thấy tăm hơi đã lên trang bìa cả các tờ báo lớn nhỏ.
Còn về phần Lục Tử Dạ.
Nghe nói, anh cũng bị Làng giải trí đóng băng, bây giờ không thể ra khỏi cửa, mỗi ngày đều ở trong bệnh viện chăm sóc cho mẹ cùng với Duẫn Nặc.
Nhưng nhập biện thì cần phải dùng đến tiền? Mà hiện tại cha đã bị bắt
giam, anh cả lại chẳng biết đi đâu, vì thế cho dù khổ sở mệt mỏi đến cỡ
nào Duẫn Nặc cũng không thể ngã xuống, cô phải kiên cường, phải bảo vệ
người nhà của mình.
Sau khi sắp xếp cho mẹ mình ở trong bệnh viện đâu vào đấy xong, Duẫn Nặc liền khoác túi ra khỏi bệnh viện, Lục Tử Dạ thấy thế liền ngăn cô lại:
“Bên ngoài đều là ký giả, em đi ra ngoài sẽ không an toàn! Hay cứ để anh đi cho?”
Duẫn Nặc lắc đầu đáp: “Anh là minh tinh, sẽ khiến người ta chú ý hơn, em chỉ cần đội mũ vào là có thể qua mắt được bọn họ, em còn tiền, để em đi ra ngoài thuê một căn nhà, chờ chuyện này lắng xuống, chúng ta sẽ cùng
đi tìm anh cả.”
Tâm của Lục Tử Dạ đau như cắt, em gái anh vừa hiểu chuyện lại vừa quật
cường như thế, hai mắt đỏ ngầu che dấu khổ sở, bây giờ anh và một người
bình thường có gì khác nhau chứ.
Anh vươn tay ôm Duẫn Nặc vào trong ngực, đau khổ thiếu chút nữa là rớt nước mắt xuống.
“Tiểu Nặc, em biết không? Lúc bị đóng băng các hoạt động giải trí, anh
đã tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả nhưng thấy em vẫn kiên cường như
vậy, anh Ba cảm thấy thật xấu hổ.”
Duẫn Nặc liền đẩy anh trai ra, lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt của anh mình, nở nụ cười khổ sở: “Anh Ba đẹp trai nhất, khóc lên tuyệt không
đẹp mắt tí nào, không phải chúng ta vẫn còn có anh Hai sao? Em muốn đi
tìm anh ấy, cũng có khi anh ấy đi tìm chúng ta ấy chứ, anh cứ ở bệnh
viện chiếu cố mẹ cho tốt, em đi ra ngoài thử xem sao.”
Lục Tử Dạ lưu luyến không rời, rồi gật đầu dặn: “Nhớ chú ý an toàn.”
“Vâng”, rồi cô vẫy tay với anh, lưu loát rời khỏi đó.