Nghĩ đến lúc Tần Mạc đưa cho cô những bức ảnh đó.
Rõ ràng là người chẳng ra gì những vẫn cứ cố gắng tỏ ra mình là người đạo mạo.
Đúng là giả tạo, khiến người ta buồn nôn.
Từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ một người đàn ông nào khác nữa.
Trong lòng khó chịu biết bao, xoay người khoác tay Lục Tiêu Triết đi ra ngoài.
Trác Quân điên cuồng định kéo Duẫn Nặc lại nhưng kết quả lại bị Lục Tiêu Triết đẩy ra.
"Nó không muốn nói chuyện với cậu, đừng làm phiền nó nữa ."
Lục tiêu triết nói xong, cúi đầu nhìn Duẫn Nặc, "Nặc nhi, chúng ta đi tìm mẹ?"
Duẫn Nặc cố gắng trốn Trác Quân liền gật đầu.
Lục tiêu triết nhìn về phía cách đó không xa là Lục Tử Dạ, "Tiểu Dạ, cậu ở trong này chăm sóc anh cả, anh bây giờ đưa Nặc nhi đến nhà họ Trác."
Lục tTwr Dạ ừ một tiếng nhìn bóng dáng hai anh em họ rời khỏi.
Trác quân bị bỏ qua một bên, trong lòng thực khó chịu.
Hắn đi theo ra, gọi Duẫn Nặc.
"Nặc nhi, em rốt cuộc làm sao vậy? Anh đã làm chuyện gì sai sao? Em nói đi!! nặc nhi, nặc nhi..."
Mặc kệ hắn quát to như thế nào, cô theo Lục Tiêu Triết vào trong xe rất nhanh rời khỏi.
Trên xe, Lục Tiêu Triết lái xe vừa gặng hỏi: "Có chuyện gì sao?" rồi còn đưa nàng một chiếc khăn tay.
Duẫn Nặc lấy khăn tay, khóc nức nở: "Em vừa đi tìm tần mạc , anh ta đã cho em xem rất nhiều ảnh chụp của Trác Quân cùng nhiều người phụ nữ khác, em không nghĩ anh ta lại là người như vậy."
Nghĩ tới những bức ảnh hắn trần chuồng ôm những người đàn bà khác, trong lòng Duẫn Nặc không khỏi khó chịu.
Tại sao lại như thế? Lúc cô khó khăn, anh ta đến giúp, nhưng cuối cùng lại để cho cô biết anh ta thực sự lại là một người như vậy..
Giá như không đi tìm Tần Mạc, để không thấy những bức ảnh kia, và rồi chẳng phải khó chịu như bây giờ.
"Không có việc gì ." Lục tiêu triết thân thủ vỗ vỗ vai của cô, "Nếu hắn là người như vậy, sau này có anh, anh sẽ giúp em, em sẽ không cần phải cậy nhờ sự giúp đỡ của ai khác nữa ."
Duẫn Nặc rưng rưng nhìn lục tiêu triết, gật gật đầu, "Vâng..!"
Cô khóc nức nở một tiếng, hỏi hắn, "Đúng rồi anh hai, hai ngày nay hai người đi đâu, anh có biết là em lo lắng thế nào không hả?."
"À..
anh ra nước ngoài..
không có nghĩ khi trở về Lục gia lại trở thành như vậy."
Anh hổ thẹn lắc đầu, thân thủ lại đây nắm vai Duẫn Nặc, "Nhưng em đừng lo, dù không có công ty, anh vẫn có thể chăm sóc cho em và mẹ, còn chuyện của bố, anh sẽ sắp xếp lo liệu, cùng lắm bố chỉ phải đi mười năm thôi."
"Mười năm?"
Duẫn Nặc kinh ngạc trợn to hai mắt, "Bố rốt cuộc làm cái gì? Vì sao cũng bị phán mười năm?"
Lục tiêu triết nhấp mím môi, vẻ mặt ngưng trọng biểu tình, "Cụ thể mọi chuyện như thế nào anh cũng không rõ, hình như là bố đút lót hối lộ 1 vị quan chức nào đó, chuyện vỡ lở nên thế.
Em đừng lo, anh sẽ cố gắng hết sức để có thể giảm án cho bố."
Duẫn Nặc cao hứng, nũng nịu bên anh trai.
"Anh hai, có anh thật là tốt, em chẳng cần phải lo lắng nhiều chuyện nữa ."
Lục Tiêu Triết có chút đau đớn, hai từ "anh hai" làm ngực anh tan nát.
Chờ cho mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ nói ra sự thật và thổ lộ điều mình ôm trong lòng bấy lâu nay.
Hiện tại chính là thời điểm quan trọng, anh nhất định sẽ không để cho cô biết, cô đối với anh chỉ là "anh hai" thôi sao.
Nặc nhi, mặc kệ phát sinh cái gì, anh vĩnh viễn đứng ở phía sau em, ủng hộ em, chăm sóc em, làm bạn với em cả đời.
...
Khu biệt thự xa hoa, Nam Cung mệt mỏi quay trở về, đặt mông ngồi lên chiếc ghế sopha làm bằng da thật, chân bắt chéo, phong thái rất ung dung nhàn nhã.
Một người hầu lễ phép đi tới, cung kính cúi đầu nói: "Điện hạ, vị tiểu thư kia đã tỉnh rồi."
Nam Cung Thiếu Vũ nhíu mày, đảo mắt nhìn chằm chằm vào người giúp việc, "Vậy sao? Cô ấy giờ thế nào rồi?"
"Cô ấy tỉnh dậy xong, luống cuống tay chân mặc quần áo, liền đi ngay."
"Đi ngay?"
Nam Cung thiếu vũ than nhẹ một tiếng, "Đúng là người phụ nữ vong ân, mới vậy mà đã đi luôn rồi, không cần nói lại với ta một câu?"
Người giúp việc thành thật nói: "À! Cô ấy có nói cảm ơn ngài."
Nam Cung thiếu vũ nở nụ cười, nụ cười trên khuôn mặt có dung nhan mị hoặc chúng sinh.
"Quên đi! Đi rồi thì thôi!" Anh ta đứng dậy, người hầu vội chạy tới cởϊ áσ khoác.
"Điện hạ, chúng ta tới nơi này cũng đã nửa năm đi? Nữ vương bệ hạ bên kia lúc nào cũng thúc giục chúng ta trở về, chúng ta khi nào thì có thể trở về a?"
Nam Cung thiếu vũ vẻ mặt đầy biểu tình, vươn người, xoay chân xoay tay, xoay người, hai tay khoát lên vai người hầu, cười rộ lên, "An bà, bà đã quên chúng ta là tới đây làm cái gì sao? Công việc đều không có làm xong, như thế nào có thể trở về? Trở về về sau, ta như thế nào có thể diện đi gặp bà nội a? bà nói là đi?"
"Khả..."
"Đừng lo lắng, có ta ở đây, bà nội không động đến cháu của bà đâu , ta cảm giác, em gái của ta nhất định sẽ rất xinh đẹp, chắc chắn là ở trong thành phố này thôi, bà yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được em ấy, không đến nửa năm đâu?"
An bà bất đắc dĩ lắc đầu, tâm lý của điện hạ, bà biết, nhưng là nếu không quay về, chỉ sợ thân phận bị bại lộ, lại rước nhiều chuyện phiền toái.
Nam Cung thiếu vũ chẳng quan tâm, khoác tay, đi lên lầu.
...
Lục tiêu triết và Duẫn Nặc gặp được mẹ, và còn an bài bà đến mỗi khác sạn.
Khách sạn này tuy nhỏ và không được như ngôi nhà trước kia họ ở nhưng xa hoa, có lẽ Triệu Thục Hoa cũng chẳng thấy cần thiết nữa .
May mắn thay, bà còn có các con, nếu không thật sự bà không biết phải làm thế nào nữa.
An bài thật tốt chỗ ở của mẹ, lại còn phải lo tới anh cả và anh ba đang ở viện nữa.
Lục tiêu triết vẫn đi cạnh cô, cô mua này mua nọ, anh ta đều trả tiền, đương nhiên, ở siêu thị còn có tivi, mà liếc mắt thoáng qua cũng có thể phát hiện ra được Duẫn Nặc xuất hiện trên tv.
Những người đó nhận ra đó là Duẫn Nặc, liền chỉ trỏ mà lăng mạ cô.
Duẫn Nặc rất muốn nói lại họ , nhưng nghĩ đến cảnh của Lục gia bây giờ, cô không thể rước thêm phiền toái được nữa.
Lục Tiêu Triết ôm nàng đưa ra xe sau, trấn an nói: "Lời của người ngoài, em đừng quan tâm, sống vì chính bản thân mình mà thôi, mặc kệ họ muốn nói sao thì nói!"
Duẫn Nặc cảm thấy anh hai của mình giống như một cái sạc dự phòng vậy, mỗi lần cô kiệt sức ngã quỵ, anh hai liền giúp đỡ khiến cô có thể vượt lên và chiến đấu tiếp.
Cô đối với Lục Tiêu Triết gật đầu , "Vâng, Sống cho chính mình và kệ người khác nói!"
Cô đương nhiên không biết rằng, vì nụ cười của cô mà khiến trái tim ai đó rung lên từng hồi.
Lục Tiêu Triết gợn khóe môi, ánh mắt chứa đầy tia ngọt ngào.
Nổ máy, lập tức đi đến bệnh viện.
Xe của Lục Tiêu Triết vừa mới rời khỏi, cách đó không xa trong một chiếc xe khác, ánh mắt chứa đầy tia tức giận , sắc bén gắt gao nhìn chiếc xe đang dần dần biến mất.
Hết Trác Quân, bên cạnh cô giờ lại còn xuất hiện thêm Lục Tiêu Triết.
Biết rõ đó là ai trai của cô nhưng trong lòng Tần Mạc vẫn đố kị không nguôi.
Ở trong mắt hắn, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể là lí do khiến cô cười ngoài hắn ra.
Hắn cố gắng kìm hãm cơn giận giữ, phân phó kẻ ngồi bên cạnh: "Nghĩ biện pháp, đem cô ấy về cho ta."
Lần này, mặc kệ là cô giãy dụa phản kháng, hắn đều sẽ không cho cô rời đi.
Cô thuộc về một mình hắn, những người khác hoàn toàn không có tư cách.
"Vâng, thưa tổng giám đốc."
Người ngồi bên cạnh hắn vội đáp, rồi đi xuống xe.
Tần Mạc ngồi tựa vào vị trí lái xe, khẽ nhắm hai mắt, thần sắc ảm đạm, ánh mắt nhíu chặt.
Hắn thật sự rất mệt mỏi, lái xe nhanh chóng về căn biệt thự cạnh biển.
Vừa trở về, Thượng Vãn tịch liền ân cần tiến lên tháo áo khoác cho hắn, "Anh hôm nay đã đi đâu vậy, không thấy anh, trong lòng người ta lo muốn chết."
Trong lòng Thượng Vãn Tịch biết rõ, công việc của Tần Mạc là phó tổng giám đốc Lục thị, nhưng sau khi thôn tính được Lục Thị.
Hắn cũng giống như cô đêu căn bản là không có việc gì làm.
Cô ta đương nhiên không biết thế lực sau lưng của Tần Mạc khủng khϊếp như thế nào.
Tần mạc không để ý tới cô ta, lập tức đi đến ghế sopha của phòng khách mà ngồi xuống, tựa vào trên sô pha, hắn mỏi mệt nhu nhu mi tâm.
Thượng Vãn Tịch thấy mấy ngày nay hắn không được ngủ ngon, không biết suy nghĩ cái gì, đi tới ngồi bên cạnh hắn ân cần hỏi: "Mạc, anh làm sao vậy? Từ sau khi chuyện của Lục gia, anh mỗi ngày đều như vậy, tối không ngủ được, ban ngày cũng không được nghỉ ngơi, hay em đến bệnh viện mua cho anh chút thuốc ngủ?"
Tần Mác dơ tay ý bảo cô ta im miệng lại.
Thượng Vãn Tịch có chút tức giận, không sợ chết tiếp tục nói: "Hay là anh lo lắng cho Lục Duẫn Nặc? Em nói cho anh nghe, anh lo lắng cho cô ta làm gì? Cô ta rời khỏi anh, không bao cô ta sẽ quay trở lại, cô ta lại là con gái của kẻ thù của anh nữa, không phải sao?"
Sắc mặt Tần Mạc đen lại, trừng mắt nhìn Thượng Vãn Tịch.
"Từ nay về sau, ở trước mặt tôi đừng có nhắc đến người nhà họ Lục nữa.".