Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn


Duẫn Nặc bị Tần Mạc nhốt, hắn khóa cô ở trong phòng, đúng giờ thì cho người làm bưng đồ ăn cho cô.

Trong căn phòng rộng lớn, tất cả các cửa sổ đều được gia cố bằng thép, muốn trốn được qua đường này có lẽ còn khó hơn lên trời.

Cô không nghĩ tới Tần Mạc lại làm như thế này đối với cô.

Bây giờ muốn có cơ hội trốn thoát cũng hoàn toàn bằng không, cô phải làm cái gì bây giờ? Cô đột nhiên biến mất như vậy, anh hai có tìm cô không? Thẩm Diễm có nói với anh hai không? Còn mẹ và anh hai có lo lắng cho cô không? Duẫn Nặc cảm thấy bản thân mình không nên chờ đợi ai đến cứu cả, vì điều đó quá vô vọng.

Phải tự tìm cách để thoát khỏi đây, kiện tên khốn Tần Mạc.

Tên đàn ông đáng xấu hổ này rồi cũng có ngày hắn sống không bằng chết.

Vừa nghĩ đến đây thì cửa phòng bớt chợt bị mở ra.

Cô ngẩng đầu nhìn qua, định mượn cơ hội trốn thoát.

Ai dè người đi vào đó lại là Tần Mạc.
Hắn hai tay bưng khay đồ ăn, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô nói: "Đói bụng hả? Anh biết em thích nhất là đồ ăn mà!"
Duẫn Nặc hung tợn nhìn vào mắt hắn: "Anh không biết hành vi của anh bây giờ là phạm pháp hay sao?" Thoát được nơi này, cô nhất định sẽ đi kiện hắn cho hắn phải nếm mùi lao ngục.
"Sao lại phạm pháp nhỉ?" Hắn tiến đến lại ngồi cạnh cô, tay khoác lên vai cô nhíu mày nói: "Vợ của anh bị bệnh, anh muốn cô ấy ở nhà để tiện chăm sóc, chuyện này cũng là phạm pháp sao?"
"Như thế nào liền phạm pháp ?" Hắn lần lượt nàng ngồi xuống, thân thủ khoát lên của nàng trên vai nhíu mày nói, "Lão bà của ta sinh bệnh , ta làm cho nàng đãi ở nhà đừng đi ra ngoài, này cũng phạm pháp?"
Hắn nói được nghiền ngẫm mười phần, tựa hồ áp căn liền không cần cái gì phạm không đáng pháp chuyện nhi.
Duẫn Nặc khỏ thở gỡ tay hắn ra: "Ai bị bệnh cơ? Tôi không có bệnh, anh nhốt tôi ở đây là phạm pháp, Tần Mạc, tôi nhất định sẽ kiện anh."
Hăn dương khoe môi cười khẽ: "Chờ em đi ra được bên ngoài rồi hẵng nói sau." Nói rồi bưng thwccs ăn cho cô: "Nghe lời anh, ăn cơm trước đi, ăn cơm mới có sức khỏe mà chống đối anh chứ."
Duẫn Nặc bị đói cả một ngày nên cũng muốn ăn cái gì đấy nhưng người mang đồ ăn tới lại là Tần Mạc, nhỡ may trong đồ ăn có độc thì sao.

Cô cũng lười biếng không thèm nhìn hắn.

Thấy vậy, hắn cười hỏi: "Muốn anh đút cho em sao?"

Cô không nói tiếng nào, hắn lại dùng đũa gắp cho cô một miếng tôm đưa đến miệng cô: "A, há miệng."
Duẫn Nặc lạnh lùng mắt trợn trừng, đưa tay gạt chiếc đũa ra.

"Tần Mạc, anh rốt cục muốn thế nào?" Cô căm ghét hắn, hận không thể một dao đâm chết rồi moi tim hắn ra.
"Anh nghĩ em nên ăn gì đó đi, đừng để bụng bị đói." Hắn cau mày, ôn tồn nói cho cô hiểu.

"Anh nói rồi, chỉ cần em nghe lời anh, anh sẽ cho em đi ra ngoài, nhưng em vẫn muốn chống đối anh, thì anh không cam đoan là đời này em có được gặp lại người thân của mình hay không đấy."
"Anh..." Cô trừng mắt nhìn hắn, tức giận muốn nói nhưng lại thôi.
Hắn vẫn như cũ đối với cô mà nhã nhặn: "Anh nghĩ, vợ của anh hẳn phải là một người thông minh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, em nói đi?"
Tuy rất tức giận, nhưng vẫn phải thỏa hiệp.

Hắn nói đúng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trước mắt xem ra chỉ có thể thuận theo hắn mà thôi.
"Trương tẩu, cầm đôi đũa khác lên đây cho tôi." Tần Mạc gọi người làm.

Chỉ một lát xong, người làm liền mang tới một đôi đũa, nhưng cũng rất nhanh đi ra ngoài.
Tần Mạc lại một lần nữa gắp một miếng thịt đưa đến miệng của Duẫn Nặc.

"Nghe lời anh, trước tiên phải ăn gì đó đi."
Nhìn hắn đối với mình như một đứa con nít, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Khổng hiểu tại sao anh ta lại muốn như vậy nữa.

Hắn nhốt cô độc ác như vậy nhưng lại giúp cô ăn, nịnh cô uống.

Lại còn nói không ép cô nữa.
Thành thật mà nói thì, trongg lòng cô không cảm động thì đúng là dối lòng nhưng cũng xen lẫn cảm giác oán hận.

Cô hé miếng, ăn miếng thịt mà hắn đút.
Hắn lại muốn gắp tiếp một miếng nữa nhưng cô xấu hổ cúi đầu: "Để tự tôi ăn."

Đúng vậy, giờ chỉ có duy nhất một biện pháp, đó chính là thỏa hiệp, chỉ có làm cho hắn vui thì cô mới được tự do.

Được tự do rồi, cô sẽ đi báo cảnh sát, làm cho hắn phải nếm mùi lao ngục là như thế nào.
"Được rồi." Tần Mạc nhìn cô ăn xong gọi người làm đến cầm bát đũa ra dọn đi.

Duẫn Nặc đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Tần mạc giữ chặt.

"Bây giờ chưa phải lúc em được đi ra ngoài."
Duẫn nặc dừng lại, hướng hắn đáp.

"Tôi buồn, không thì anh theo tôi ra ngoài cùng đi."
Tần Mạc lắc đầu: "Xong việc thì mới được đi."
Xong việc??
"Đương nhiên là việc "chế tạo người"." Hắn đứng dậy kéo cô về phía phòng tắm.
Duẫn Nặc sửng sốt vô thức đi theo hắn.

Hai người một trước một sau đi vào phòng tắm, Tần Mạc ôm cô, xoay người cởi quàn áo cho cô.

Theo bản năng Duẫn nặc tránh đi: "Tần Mạc, anh ra ngoài đi, không cần anh giúp."
Hắn nhíu mày hỏi cô: "Chúng ta là vợ chồng làm chuyện này cũng rất bình thường mà."
"Nhưng chúng ta..."
"Chúng ta làm sao cơ? Chúng ta là một đôi vợ chồng bình thường, chuyện này hết sức là bình thường."
Hắn kéo cô qua, mạnh mẽ cởϊ qυầи áo cô xuống.

Duẫn Nặc mặc kệ, giữ cổ áo chống đối hắn.

"Tôi không cần, anh nói sẽ không bắt buộc tôi."
"Anh không bắt buộc em, anh chỉ thực hiện nghĩa vụ của người chồng thôi."- Hắn không kiên nhẫn đáp rồi mạnh mẽ kéo cô qua, cởϊ qυầи áo.

Duẫn Nặc biết chống cự cũng vô ích, chỉ có thể cứng ngắc mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Nước mắt không chịu thua kém mà buông rơi.
Hắn nhìn bộ dáng không tình nguyện của cô, đột nhiên dừng động tác.

"thôi quên đi, anh sẽ chờ cho đến khi em chịu nguyện ý phối hợp anh thì thôi." Hắn nói rồi buông tay xoay người đi ra ngoài vừa đi vừa nói: "Chừng nào em chịu phối hợp vs anh, anh sẽ cho em đi ra ngoài cùng."
Bỏ lại một câu, hắn xoải bước tiến lên, biến mất ở trong phòng tắm.
Duẫn Nặc trước mắt dại ra, cước bộ một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã té trên mặt đất.
Hắn chính là cố ý , hắn chính là muốn tra tấn chết cô.
Cô cũng cần gì phải sợ điều này đâu! Huống chi bọn họ là vợ chồng.

Hắn muốn như vậy sao? Vậy thì cho hắn.
Duẫn Nặc cắn môi, áo quàn chậm dãi được cởi bỏ, trong lòng lo lắng đau đớn kéo đến từng đợt.

"Tôi phối hợp anh."
Nghe tiếng, tần mạc quay đầu, lại thấy Duẫn Nặc trần chuồng, hắn thâm thúy đôi mắt đột nhiên thẩm thẩm, bụng dưới có một cỗ dục hỏa, cháy sạch cả người hắn.
Trong cổ họng cũng không hiểu truyền đến một trận làm khát.
Hắn tà tứ nhếch lên khóe môi, xoải bước đi qua đi, một tay lấy cô chặn ngang ôm lấy, đưa vào phòng tắm.

Hắn mở nước, đem cô nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm lớn.

Cô nhất định không biết cô như vậy hấp dẫn biết nhường nào.

Làm cho hắn không nhịn được.

Chết tiệt, thân thể thế mà lại có chút không khống chế được.

Hắn năng cằm cô lên cúi người in môi xuống.

Duẫn Nặc nhắm hai mắt, cố gắng đem nước mắt nén lại.

Không thể để hắn thấy bộ dáng yếu đuối của cô như thế.

Cô đột nhiên nhiệt tình chủ động bò lên lên người hắn, hôn nồng nhiệt.


Tần Mạc không ngờ phản ứng của cô, cả người bị đổi từ chủ thành khách đặt ở dưới thân.

Cô tùy ý cuồng loạn hôn hắn, cắn hắn.

Tần Mạc yêu chết bộ dáng chủ động như này.

Lại làm cho hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian trước khi kết hôn,
Cái kia thời điểm cô, tựa như như bây giờ, đối với hắn đặc biệt nhiệt tình, trong vòng một ngày, cũng không biết hội có bao nhiêu thứ yếu chủ động yêu thương nhung nhớ.
Hắn hiện tại không hiểu sao Duẫn Nặc lại như thế, thân thể bị cô châm ngòi khởi khó nhịn tìиɧ ɖu͙©, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, nhanh chóng cởi xuống trên người quần áo, khóa tiến bồn tắm lớn, hung mãnh như hổ vọt vào thân thể của cô.
"Ân ~~" Duẫn Nặc buồn ngâm một tiếng, mở to mắt nhìn hắn, thấy hắn hướng tới chính mình cười, cô thống hận cắn răng, nâng lên cằm, một ngụm thật mạnh cắn ở bờ vai của hắn.
Tần mạc bị cô một ngụm cắn xuống dưới, không có cảm giác gì đau đớn, đến cảm thấy cô là ở hắn cong ngứa, hắn cúi người ở bên tai cô, * nỉ non , "Cắn nhiều vào, cắn thế này đã là gì"
Hắn kiêu ngạo, càng làm cho cô tức sùi bọt mép, như hắn mong muốn, cô há mồm, hung hăng cắn ở hắn trên cổ, giống như ma cà rồng hấp huyết giống nhau.
Này một ngụm, là thật cắn trọng , đỏ tươi máu theo nhận lời khóe môi hoạt xuống dưới, diễm lệ nhìn thấy ghê người.
Được một lúc thì có mùi máu tươi ở cổ xông vào mũi
Cô thật sự đã cắn rất đau hắn, đau đến mức đổ cả máu, nhưng hắn lại coi như không có chuyện gì, điên cuồng ở trên người cô càn rỡ, tà tứ mà kiêu ngạo.
Duẫn Nặc tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vẫn còn muốn tiếp tục cắn nhưng lại phát hiện ra rằng mình chẳng còn chút sức lực nào nữa, toàn thân bị hắn biến thành tê dại vô lực, một chút khí lực cũng không có.
Cô vô lực ghé người vào thành bồn tắm, liên tục hoạt động như thế sức lực đều không có, ấy vậy mà hắn vẫn giữ lấy cô.
...
Không biết phải mất bao nhiêu thời gian hắn mới rời khỏi thân thể của cô, đêm cô ra ngoài, ôm ra phòng lớn.

Đắp cho cô một cái chăn, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi non mịn của cô: "Em thật sự đã làm cho anh điên cuồng mê muội, biểu hiện tốt lắm, nghỉ ngơi đi anh sẽ mang em ra ngoài."
Hắn lại nhíu mày nhìn cô: "Mà em hiện tại có thể ra ngoài được không?"
"Tôi có thể." Cô mệt mỏi đáp.
"Đừng nghĩ mình khỏe lắm, em xem mệt mỏi đều viết rõ trên khuôn mặt em rồi kìa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh đi có việc một lát, tối nay sẽ tới đón em."
Hắn nói xong, đứng dậy đi về phía tủ quần áo tùy tiện rút ra một bộ quần áo mặc vào quay đầu nhìn cô: "Em ngủ một giấc đi, tối nay anh sẽ trở lại."
Quả thật giống như một đôi vợ chồng bình thường, xong việc, hắn đi làm, yêu thương nhìn vợ mình, thân thiết nói cô vợ cần nghỉ ngơi cho khỏe.

Nhưng hiện tại Duẫn Nặc và hắn hoàn toàn không phải là quan hệ như vậy.

Nhìn hắn xoay người quay đi, cô tức giận đến nỗi gào thét: "Anh lừa tôi, anh nói, tôi đáp ứng anh anh sẽ cho tôi ra ngoài."
"Tần mạc, tần mạc..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận