Trúng kế Lâm Trí thấy vậy xem ra cũng biết không có quan hệ trực tiếp tới anh ta, chắc chắn là do Mục Hung Hi làm.
“Chẳng qua anh không thể phủ nhận, vì hai người là anh em?” Lâm Trí tiếp tục truy hỏi đến cùng.
“Cậu cho rằng mình là Thám Tử Conan sao? Hay là Địch Nhân Kiệt? Tôi thấy cậu xem nhiều tiểu thuyết trinh thám quá rồi?” Quan Hùng Phách gần như quát lên.
“Thế nhưng đó là sự thật, anh dám nói mình không biết Mục Hung Hi sao?” Lâm Trí xác định nói.
“Tôi quen biết rất nhiều người, cũng đều phải khai báo với cậu? Cậu cho rằng gặp cậu một lần thì cậu có thể muốn làm gì thì làm sao? Ha ha... Nếu như là quá khứ, thì cái mạng nhỏ của cậu đã sớm không còn rồi. Chỉ với tính khí ngông cuồng của cậu, thì cậu đã sớm chết con mẹ nó 100 lần rồi.” Quan Hùng Phách bị Lâm Trí làm cho tức giận đến nỗi đầy miệng thô tục, bây giờ hai người không còn cùng nhau nói chuyện phiếm, mà trong miệng khong còn một câu sạch sẽ.
“Anh nổi giận, chứng minh là tôi đoán đúng.” Lâm Trí nói tiếp.
Quan Hùng Phách bừng tỉnh hiểu ra, là phép khích tướng! Anh ta đã trúng kế. Không ngờ một đời thanh danh đã bị tên nhóc này hãm hại.
“Đúng—, chúng tôi là anh em, chỉ là tôi không có hứng thú với cái mạng nhỏ của cậu, giết cậu thì có tác dụng gì đối với tôi.” Quan Hùng Phách nói đến đây, trong lòng cảm thấy chột dạ. Anh ta hàng ngày hàng đêm nhớ đến phụ nữ, lại còn là vợ của cậu ta. Nếu như thật sự giết người, thì đã không còn vướng bận, nhưng anh ta không thể làm thế, bởi vì đây là người đàn ông của Quan Vũ Hạm, không thể để cho cô ấy đau lòng.
Lâm Trí thấy Quan Hùng Phách không giống như đang nói láo, bèn đứng một bên suy nghĩ, có lẽ vụ việc chiếc xe rơi xuống nước không có quan hệ trực tiếp với anh ta, nhưng nhất định là có quan hệ gián tiếp, chỉ là không có chứng cớ nào, không thể làm gì khác hơn là chấm dứt tại đây.
“Tôi tin tưởng anh, đã quấy rầy, hẹn gặp lại.” Lâm Trí liền rời đi.
Quan Hùng Phách lại một lần nữa nhìn theo bóng lưng của cậu, “Thằng nhóc chết tiệt, nói đến là đến, nói đi là đi, cũng chỉ có cậu mới dám làm như thế, nếu như là người khác, dù có cho người đó ba lá gan thì cũng không dám. Tính tình của cậu làm cho người ta không thể chịu nổi, chẳng qua rất quyết đoán, ngat cả có chút xúc động, thì vẫn có thể suy xét đánh nhanh thắng nhanh, tương lai chắc chắn sẽ nắm quyền trong tay.”
Lâm Trí rời khỏi nhà không lâu, thì Quan Vũ Hạm đã tỉnh lại, thấy giấy dán đầu giường, thì rất vui mừng chạy xuống lấu báo cáo.
“Mẹ, cha, Lâm Trí đã khôi phục trí nhớ rồi.”
“Hả— thật sao, thật tốt quá, nó đâu rồi? Sao không xuống cùng con vậy?” Mẹ Lâm Trí vui mừng hỏi.
“Cậu ấy đi ra ngoài rồi, nói lập tức sẽ trở lại.”
“Đứa nhỏ này, đã trễ như vậy còn đi nơi nào? Oh— mẹ đi nấu đồ ăn khuya, nhất định khi nó trở về sẽ cảm thấy đói.”
“Vậy bà nấu nhiều một chút, mỗi người một phần.” Lâm Đông khai lòng nói, vừa nghe con trai tốt lên, lập tức muốn ăn nhiều hơn.
Quan Vũ Hạm đi qua hỗ trợ, Lâm Trí còn chưa vào nhà, thì đã kêu lên rồi.
“Thừa dịp con không ở nhà, mọi người ăn vụng gì vậy, thật là thơm, khiến con thèm chảy nước dãi.” Lâm Trí nghịch ngợm cũng đã trở về rồi. Mọi người nghe thấy cũng đều vui mừng.
“Đây là mẹ đặc biệt làm cho cậu.” Quan Vũ Hạm vừa nói thì cũng đã bưng lên.
“Con mau nói cho mẹ xem, con làm sao khôi phục trí nhớ vậy?” Lâm Trí cố ý há to mồm chuẩn bị nói. Vũ Hạm thấy vậy vội vàng uhm một tiếng, sợ cậu sẽ nói thật. Lâm Trí cũng không để ý đến cô mà làm bộ không có nghe thấy.
“Mẹ, con nói cho mẹ biết, lần này có thể khôi phục trí nhớ là nhờ Vũ Hạm đã giúp con một tay, bằng không thì còn lâu. Lâm Trí vừa ăn cháo vừa nói.
“Vũ Hạm nói cho mẹ nghe con đã làm thế nào vậy?” Mẹ Lâm có lòng hiếu kỳ thật đúng là không ai bằng!
“A—a, là— như vậy, chúng con cùng nhau nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, cho nên cậu ấy đã tốt lên” Quan Vũ Hạm có chút đỏ mặt, coi như cũng đã trả lời hài lòng.
“A— dễ dàng như vậy sao.” Mẹ Lâm vốn tưởng sẽ rất đặc sắc, cho nên có hơi thất vọng.
“Mẹ, không dễ dàng như vậy đâu! Rất vất vả đó.” Lâm Trí lại chen vào một câu. Khiến Quan Vũ Hạm tức giận, nghĩ thầm trở về phòng sẽ cho cậu đẹp mặt. Nhưng trước mắt phải trả lời mẹ chồng thế nào đây!
“Vũ Hạm nói xem nào.” Ai! Mẹ chồng giống như đứa trẻ, lại thích nghe chuyện xưa. Hết cách rồi, đành phải diễn thôi.
“À, con không chỉ giúp cậu ấy ôn lại kỷ niệm mà còn làm mấy hành động, giúp cậu ấy nâng cao tư tưởng suy nghĩ, thật đó mẹ, không còn gì khác, chỉ có những việc này.” Quan Vũ Hạm đứng dậy đi rửa bát, lại còn quay đầu trừng mắt với Lâm Trí, ý là lát nữa tôi sẽ cho cậu biết tay, sợ mẹ chồng sẽ truy hỏi tiếp, liền vội vàng chạy biến.